Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch, đạo luật ở thế giới này trấn áp linh khí, hoặc nói linh khí không đủ sinh động, dẫn đến tu luyện vô cùng gian nan.
Tuy công pháp Tiên đạo không bị đạo luật ràng buộc, có thể mở ra một lỗ thủng.
Nhưng nếu không phải có tư chất tuyệt thế, hoặc có cơ duyên cực lớn, Luyện Khí, Trúc Cơ là cực hạn.
Muốn tu luyện tới Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh Hóa Thần lại khó khăn hơn ở Địa Tiên Giới rất nhiều.
- Khi truyền bá công pháp Tiên đạo... Cũng sẽ gặp phải cửa ải.
- Chẳng qua chỉ cần thu thập nhiều tài liệu, chắc hẳn có thể cải tạo ra công pháp tu tiên càng thích hợp với thế giới này hơn bản ban đầu...
Phương Tịch rất có lòng tin vào điều này.
Không bao lâu, bọn họ gặp một ngã ba, ven đường còn có một quán trà.
- Công tử?
Mai Trường Không khom lưng hỏi:
- Có cần đi uống trà không?
- Ừ, lại nghỉ ngơi đi.
Phương Tịch vui vẻ đáp ứng. Hắn bảo Mai Trường Không dắt lừa dừng lại ở trước quán trà.
Chủ quán trà là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi. Thê tử của hắn đang nhóm lửa, đám nhi tử và con dâu đảm nhiệm phục vụ, thoạt nhìn giống như việc kinh doanh của một gia tộc.
Hắn nhìn thấy Phương Tịch, ánh mắt lập tức sáng ngời:
- Khách quan có muốn một chén Bách Hoa Trà không?
- Ừ, ta thật sự hơi đói...
Phương Tịch nhìn bếp, cười:
- Không ngờ chỗ của các ngươi còn có canh thịt...
- Đây là thịt chuyển từ thôn trang gần đây tới. Đúng lúc Trương gia giết lợn... Canh xương heo phối hợp với bánh mì loại lớn là đỡ đói nhất đấy.
Người phục vụ kia tươi cười nói.
- Ừ, cho hai chén trà, cho lão bộc của ta một phần canh thịt, mười cái bánh bột ngô...
Tuy Phương Tịch có thể ăn gió uống sương, nhưng Mai Trường Không không làm được.
Cho dù hắn có thể khống chế độn quang cuốn lừa và lão phó đi mười nghìn dặm chỉ trong giây lát, nhưng lại không phù hợp với ý định khảo sát.
Bởi vậy, hắn vẫn một đường chậm rãi du sơn ngoạn thủy.
Đến lúc này, cho dù Mai Trường Không có võ công đạo pháp trong người, cũng không chịu nổi.
- Được!
Đám chân chạy cao giọng đáp ứng, vừa nhìn đã biết người trẻ tuổi này là công tử nhà giàu, ít nhất cũng tiểu địa chủ, bằng không làm sao còn có thể có vật cưỡi và lão phó?
Người đẳng cấp trên chướng mắt đồ ăn cây nhà lá vườn là chuyện bình thường.
Không lâu sau, người con dâu kia cầm hai chén trà lên. Chén trà là loại chén lớn, bên trong nổi lên cánh hoa, hình như còn có lúa mạch, ngũ cốc, đầy một chén.
Nàng liếc nhìn Phương Tịch và hơi đỏ mặt, vội vàng đặt xuống và lui ra.
Không lâu, tiểu nhị phục vụ lại bê canh thịt và bánh bột ngô lên bàn.
Canh thịt trắng, bên trong nổi lên vài miếng hành thái, xương loại ống xương. Mặc dù không có bao nhiêu thịt nhưng vẫn khiến mấy người khách qua đang ngồi nhai bánh bột ngô bên cạnh thèm nhỏ dãi.
- Công tử... Lão nô lại không khách sáo nữa.
Mai Trường Không bê bát lên uống một ngụm lớn, lại cầm một cái bánh bột ngô.
Lúc này, hắn rất đói bụng, cắn một miếng lớn. Hắn cũng cảm giác được bánh bột ngô rất dai, còn kèm theo mùi vừng thơm. Hắn không khỏi ăn liền ba cái, lúc này mới khen:
- Không tệ!
- Hì hì!
Chủ quán trà đang tính sổ sau quầy cười:
- Đây chính là thê tử ta tự tay nấu, tay nghề hàng đầu trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây đấy...
Mai Trường Không uống một ngụm canh thịt lại ăn một miếng bánh bột ngô, ăn rất vui vẻ.
Phương Tịch nhìn nước trà trước mặt thì chẳng muốn uống nữa.
Hắn nhìn người phục vụ kia và vẫy tay, kia chạy đường lập tức qua:
- Công tử có gì căn dặn?
- Ta là người ở châu khác tới đây du học... Không biết Bàn Long Hồ còn xa lắm không?
Phương Tịch hỏi một câu.
- Bàn Long Hồ ở phía đông, còn cách chưa tới năm mươi dặm nữa.
Người phục vụ kia cung kính trả lời.
Người có thể đi ra ngoài du học, tất nhiên là sĩ tử, không chừng còn có công danh trong người, tiểu dân trong tỉnh thành còn xa mới bằng được.
- Thì ra là thế, không biết gần Bàn Long Hồ có truyền thuyết chí dị, hoặc gần đây xảy ra chuyện lớn gì không? Ngươi cứ nói đi, bản công tử tất sẽ ban thưởng...
Phương Tịch tiện tay ném ra mấy tiền bạc lên trên bàn.
Tiểu nhị phục vụ thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng, thao thao bất tuyệt:
- Bàn Long Hồ này có phạm vi năm trăm dặm, nghe đồn có Long Quân trấn giữ. Miếu Long Quân gần đây hương hỏa cực tốt... Theo lời đồn đại, Long Quân thích rượu. Có người đã từng ủ ra rượu ngon khiến Long Quân thỏa mãn, được chọn vào Long Cung ở rể...
- Ha ha, như vậy cũng thật thú vị.
Phương Tịch lại nghe thêm vài câu, đều là lời đồn sơn tinh hóa hình, hồ ly hại người. Hắn lại hỏi thế lực cường hào gần đây.
Tiểu nhị lên đường:
- Gần Bàn Long Hồ có mấy nhà thật sự không chọc được. Bọn họ đều là nhà giàu, còn có đại quan về hưu...
- Về hưu?
Phương Tịch nghe, trong lòng không biết nên khóc hay cười.
Lấy phúc lợi và lợi ích của Đạo Đình, nếu có khả năng, quan viên chắc chắn hy vọng làm đến chết, chỉ mong thăng chức, cho dù bị giáng chức, cũng tuyệt đối không muốn mất chức.