Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1765 - Chương 1928 - Bàn Long Hồ 3

Chương 1928 - Bàn Long Hồ 3
Chương 1928 - Bàn Long Hồ 3

Nói về hưu chỉ sợ là cách nói êm tai do đấu tranh thất bại, bị tước đoạt thần chức.

Cho dù là vậy, thần vị trong cơ thể hắn không tồn tại, đạo tịch vẫn còn, không chừng vẫn có thể ở từ đường trong nhà tiếp nhận hương hỏa cung phụng, duy trì pháp lực nhất định.

Nếu như cấp bậc đạo tịch đủ cao, vậy tri huyện có thể còn phải nể mặt.

Thậm chí tương lai chết, nếu triều đình cho một ân điển, hoặc truy phong... cũng có hi vọng thu được một thần chức.

Chỉ là chắc chắn kém xa thần chức đại quan đảm nhiệm trước đó.

- Không biết đại quan này là nhà ai?

Phương Tịch lại hỏi một câu.

- Chính là Từ gia ở Đông Tang. Năm đó, Từ gia lão thái gia thi đậu tiến sĩ, làm tới chức Lễ bộ Thị lang ở trong Đạo Đình...

Trên gương mặt tiểu nhị đầy vẻ hâm mộ nói:

- Bây giờ vinh quy về làng, Từ gia nhờ vậy phát tài. Có người nói hắn có vạn mẫu ruộng, nuôi dưỡng vô số nô phó nô tỳ, hàng năm chỉ vì tranh đất, tranh nước cũng có thể gây ra không ít chuyện, cho dù đánh chết người, quan phủ cũng không dám quản...

- Thì ra là thế.

Phương Tịch gật đầu. Hắn nhìn thấy Mai Trường Không đã ăn xong thì để tiền bạc lại, đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, một nam tử ở bàn gần đó cũng vội vàng ăn xong, đi theo.

Tiểu nhị nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ sợ hãi:

- Đây là... phụ thân, có cần…?

Hắn lại thấy chưởng quỹ lắc đầu:

- Công tử kia tính tình thư sinh lại có thể để lộ ra mình là người xứ khác... Con người rời quê lại thành ti tiện. Cũng may hắn có công danh trong người, bằng không làm sao dám đi lại trong thiên hạ. Qua từng hành động đi đứng ngồi của lão phó kia, dường như hắn cũng là người có võ công, sẽ không xảy ra chuyện được.

Hắn đón đưa khách nhiều năm, đã sớm luyện ra một bộ hoả nhãn kim tinh.

Lúc này, hắn vừa nhìn đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

...

- Công tử, đều giải quyết xong.

Một lát sau, Phương Tịch vẫn cưỡi con lừa, không mấy tinh thần, như ngủ lại không phải ngủ.

Bóng người lóe lên, Mai Trường Không hạ xuống trước con lừa, trên thân còn kèm theo mùi máu, khom lưng nói.

- Ừ, dân sinh thật nhiều gian khó...

Phương Tịch than.

Cho dù Thần Đạo giám sát thiên hạ giống như mặt trời, nhưng dưới mặt trời vẫn có bóng tối.

Chỉ cần có nhân tính lại không thể tránh được việc này.

Hắn tùy ý than một câu rồi không để ý nữa:

- Chúng ta đi tiếp thôi... Gần Bàn Long Hồ có không ít núi cao, hy vọng có một chỗ thích hợp để dùng...

Sơn Nhạc Châu ngưng tụ hóa thân sẽ đi theo Thần Đạo.

Núi cao sông dài không bị Sơn Thần, Thuỷ Thần chiếm đều tương đối quan trọng.

Đương nhiên, loại khả năng này không lớn. Chẳng qua vẫn có một vài ngọn núi hoang hoặc dòng suối nhỏ không tên vẫn đáng để chờ mong...

Bàn Long Hồ rộng mênh mông, phạm vi lên tới năm trăm dặm, xung quanh đầy các thôn trang, còn có tửu lâu có danh tiếng khá lớn, ví dụ như Bàn Long Lâu, Ngọc Long Lâu...

Bàn Long Lâu cao hơn mười trượng, nhìn từ trên nóc xuống có thể nhìn thấy cảnh sương mù dày đặc trên Bàn Long Hồ.

Lúc này đang chạng vạng tối, mặt trời ngả bóng về phía tây, nước hồ bị nhuộm đỏ.

Thuyền đánh cá trên hồ vang lên hát, ban đêm trở về.

Phương Tịch cầm theo một hồ lô rượu, dựa nghiêng người vào trên lan can, thưởng thức cảnh đẹp của hồ nước.

Tuy hắn là người trường sinh từ lâu nhưng vẫn tận hưởng lạc thú trước mắt.

Dù sao tu tiên không phải để tu luyện cho mình thành tảng đá chặt đứt tình cảm.

- Công tử!

Tay áo tung bay, Mai Trường Không chẳng biết đã đứng ở phía sau Phương Tịch từ bao giờ.

- Nói!

Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu, tùy ý nói.

- Các núi sông gần Bàn Long Hồ có Hối Long Hà, Tam Quan Sơn, Phục Long Sơn... Tất cả đều đã có chủ. Đặc biệt là Phục Long Sơn chính là vị trí sơn môn của Động Huyền Quan, Phục Long Sơn Thần cũng là tổ sư của Động Huyền Quan... Nghe đồn tổ sư hắn đã từng trợ giúp triều đại khai quốc, về sau thụ phong, thành Phục Long Sơn Thần, che chở một mạch trường tồn...

Mai Trường Không nói năng trật tự rõ ràng, kể lại tình hình ở gần Bàn Long Hồ.

Ở trong thế giới Thần Đạo, khả năng núi cao sông dài còn chưa có sơn thần thực sự quá thấp.

Cho dù là một vài ngọn núi nhỏ, thậm chí một cái giếng, không chừng cũng có các vị thần nhỏ tranh đoạt!

Bởi vậy muốn thành thần, tất nhiên sẽ phải phát sinh xung đột với một phương nào đó.

Bây giờ lại nhìn đối tượng xung đột là ai thôi.

- Mặt khác, Từ gia mà công tử muốn hỏi thăm đã có tin tức... Cho tới nay, Từ gia đều cảm thấy hứng thú với Hắc Vân Sơn, trước kia còn thông qua đổi đất, đổi được không ít điền sản trên núi...

Mai Trường Không lại nói.

- Ruộng tốt trên thảo nguyên đổi lấy ruộng kém ở vùng núi à?

Phương Tịch vừa nghe lại cười:

- Đây là chí không ở chỗ này.

- Đúng vậy...

Mai Trường Không cũng cười:

- Lão nô vận dụng một vài thủ đoạn mới biết được Hắc Vân Sơn Thần bị tội chịu phạt vào hai mươi năm trước, bây giờ vị trí sơn thần xem như không có chủ…

Bình Luận (0)
Comment