Loại tin tức này là tuyệt mật đối với bách tính bình dân, chẳng qua chỉ cần bỏ ra chút thủ đoạn, lại có thể thăm dò nghe ngóng được.
Đồng thời, lợi ích trên Hắc Vân Sơn rất đáng để mơ ước.
Cho dù một vài dòng họ nhà giàu có tổ tiên linh thiêng, lại có công danh trong người, cũng chỉ là Gia thần.
Nếu có thể bước ra một bước này, trở thành Hắc Vân Sơn Thần, bố cục bỗng chốc được mở ra.
Đây là cơ hội cho nhiều thế hệ. Cho dù có người vì thế mà đánh ra não chó, cũng là bình thường.
- Như vậy xem ra, chỉ sợ mấy nhà gần đó sẽ đỏ mắt...
Phương Tịch cười ha ha.
- Công tử hành động như ánh nến. Đúng vậy... Năm đó, sau khi Hắc Vân Sơn Thần bị phạt, mấy nhà giàu gần đây ví dụ như Trương gia, Vương gia, Từ gia lại lần lượt mua đất ở Hắc Vân Sơn, vì thế thậm chí còn có dùng binh khí đánh nhau dẫn tới có người chết. Quả thật mọi người qua đường đều có thể hiểu được tâm tư của bọn họ. Đương nhiên, bọn họ vẫn nói với bên ngoài là phong thủy trên Hắc Vân Sơn tốt, chuẩn bị chuyển phần mộ tổ tiên qua đó...
Mai Trường Không cong môi mỉm cười.
Loại thủ đoạn này cũng là một cách để mưu cầu thần chức.
Cứ chiếm địa bàn trước, tạo ra chuyện đã rồi, sau đó âm thầm tản ra hương hỏa, tiếp theo mưu cầu Đạo Đình thừa nhận và sắc phong, thật sự ngưng tụ ra thần chức.
Điều này giống như lên xe trước, mua vé bổ sung sau.
Chẳng qua nếu quan hệ của mình với quan phủ không đủ vững chắc, làm hành động như vậy sẽ có khả năng bị xem là tà tế dâm từ.
Chẳng qua Từ gia là xuất thân tiến sĩ chính quy, có đạo lục, có quan hệ phức tạp với những người cùng năm và tọa sư, có khả năng hoàn thành chuyện này nhất. Bởi vậy hắn ra sức lớn nhất, đã chiếm ưu thế trong cuộc cạnh tranh này.
Nhưng bây giờ, Phương Tịch tới...
Trong lúc Phương Tịch chuẩn bị đi Hắc Vân Sơn khảo sát, một người thanh niên với dáng vẻ như quý công tử đi tới:
- Chào huynh đài... Tại hạ là Từ Vân Lãng. Ta thấy huynh đài uống rượu một mình khó tránh khỏi nhàm chán, không bằng chúng ta cùng đi ngâm thơ đối câu, được không?
- Không đi!
Phương Tịch lười để ý tới hắn, lại uống một hớp rượu ngon trong hồ lô.
Từ Vân Lãng thấy vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ khó xử. Hắn âm thầm trừng mắt với lão phó nhà mình.
Lão phó đi theo chính là giang hồ thuật sĩ do nhà hắn nuôi, cũng không biết pháp thuật gì, chỉ tu luyện được một môn linh mục.
Căn cứ vào lời lão phó này vừa nói, hô lô chứa rượu và rượu trên người công tử này không phải vật tầm thường, còn kèm theo chút linh vận.
Chính là lựa chọn cực tốt cho Tế Tửu. Nếu cầm đi kính thần, có thể sẽ khiến thần linh vui vẻ.
“Bây giờ gia tộc tế tự, ta dần dần bị bài xích đến vòng ngoài... Nếu có thể tìm được với cống phẩm tốt, lưu tên trong lòng lão tổ, sau này muốn thăng chức nhanh cũng chỉ trong khoảnh khắc...”
Từ Vân Lãng vừa nghĩ đến đây, gương mặt lại trở nên ôn hòa, nhấn mạnh:
- Ta là người của Từ gia, trong lô ghế có không ít thanh niên tài tuấn ở bản địa trẻ. Huynh đài không muốn tới làm quen sao?
- Không muốn.
Phương Tịch rõ ràng đã muốn ngừng nói chuyện phiếm.
Từ Vân Lãng không biết phải làm sao, đám nô bộc phía sau đều xoa tay, rất có phong thái chủ nhục thần chết, chỉ chờ thiếu gia ra lệnh một tiếng, sẽ xông lên giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
Phương Tịch như vậy, trong lòng Từ Vân Lãng chợt ớn lạnh, hỏi:
- Không biết huynh đài xuất thân từ nhà nào?
- Ngươi không cần hỏi tới bối cảnh của ta, nhìn cái này là được rồi...
Phương Tịch thật sự lười làm màu vả mặt, bàn tay hắn kết ấn, ảo ảnh một phù lục lại xuất hiện.
Trên phù lục này có đạo lực khó hiểu nào đó lóe lên.
- Không ngờ là đại nhân có đạo tịch, tại hạ thất lễ, xin cáo từ... Chi phí của đại nhân trong bản lâu cứ ghi vào sổ của tại hạ...
Sắc mặt Từ Vân Lãng chợt biến đổi, lập tức lùi lại.
Đoàn người rẽ vào trong góc, tiến vào một lô ghế nào đó. Lão phó đi theo khiếp sợ đến mức quỳ xuống:
- Lão nô đáng chết, đáng lẽ nên sớm nghĩ đến người có linh tửu tất nhiên phải có địa vị không nhỏ. Đó là Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục cửu phẩm. Không chừng người kia là tiến sĩ có công danh trong người.
Nếu chỉ là Đồng Tử Linh Quan Lục, vị Từ đại công tử này còn không sợ hãi lắm.
Nhưng đạo lục cửu phẩm là người có tên trong danh sách đạo tịch, mang công danh, không chỉ bản thân gặp phiền phức, còn ảnh hưởng tới quan hệ với các bạn cùng năm và tọa sư phía sau.
Từ gia không thể vì công tử con vợ bé như hắn mà đắc tội nhân vật như thế.
Trong lòng hắn uất nghẹn, quả thật hận không thể đánh chết lão phó khiến hắn mất mặt xấu hổ. Nhưng hắn nghĩ tới mình còn cần dùng tới người này, không khỏi cố nặn ra một nụ cười:
- Chuyện này cũng không trách được ngươi... Sau này còn cần Tiết lão ngươi ra sức...
...
- Đạo lục này còn dùng rất tốt.
Phương Tịch nhấp một hớp Thanh Trúc Tửu, âm thầm cười.