Nó đã mọc ra hai tay, hai chân của nhân loại, trong tay còn cầm một cái đinh ba màu đen cực lớn:
- Ta là Tuần Hồ Dạ Xoa dưới trướng của quân tọa Bàn Long Hồ! Ngươi còn không mau...
Trong phút chốc, hắn chỉ thấy một cái miệng to như chậu máu từ trên cao hạ xuống, nuốt luôn cả nó.
- Chỉ là một con cá nhỏ...
Phương Tịch cười giễu cợt, bụng lại ục ục phun ra mấy thứ.
Một trong số đó dĩ nhiên là cái đinh ba kia. Ngoài ra, còn có hai phù lục.
Một cái chính là Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục, một cái khác lại là Bàn Long Hồ Hà Hoa Đãng Tuần Hồ Dạ Xoa!
- Quả nhiên, Long Quân và tinh quái ở thế giới này đều bị Đạo Đình kìm chế à?
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức dâng lên sự chấn động.
Lưới Thần Đạo nghiêm mật, Tiêu Diêu Tiên Đạo khó có thể tưởng tượng được.
Mà lúc này, thần niệm của hắn đảo qua, bỗng nhiên lại cười. Hắn vẫy đuôi bơi về phía nào đó.
...
trên bãi cát của một hòn đảo giữa hồ.
Một con sò trắng như tuyết nằm lẳng lặng ở trong bãi cát và đá vụn, vỏ sò của nó mở ra, Có một nữ tử lớn bằng bàn tay, mặc trang phục cung nữ đang nhàn nhã chơi đùa.
Trên hồ nước đột nhiên hiện ra một vòng xoáy cực lớn.
Tiếp theo, từ trong vòng xoáy lại bò ra một con rùa lớn giống như hòn non bộ.
Con rùa này thoạt nhìn đã rất già, có hai chòm râu rủ xuống hai bên. Nó vừa cố bò lên vừa la lên:
- Cơ quân, Cơ quân... Việc lớn không tốt... Có một đại yêu hung tàn đang tàn sát ở gần đây, Tuần Hồ Dạ Xoa cũng bị giết rồi, đi mau, đi mau!
- Không... Người ta muốn chơi một lúc nữa.
Cơ Quân lớn bằng bàn tay cười hì hì, nắm lấy chòm râu của Quy thừa tướng, hình như còn muốn leo lên.
Quy thừa tướng nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức niệm một câu chú ngữ. Một yêu lực hiện ra, dường như nâng cả bãi cát này lên.
Nó đang muốn trở về trong vòng xoáy cực lớn kia, bỗng nhiên nhìn thấy một con cá trạch khổng lồ dài mấy trượng lao ra khỏi mặt nước.
Ầm!
Yêu khí khủng khiếp phóng lên cao, trong nháy mắt lại đánh vào trên tấm lá chắn ánh sáng màu xanh lục của Quy thừa tướng.
Rắc!
Trong giây lát, tấm lá chắn ánh sáng này vỡ nát, Quy thừa tướng lại gầm lên giận dữ. Từ trên mai rùa hiện ra một bóng người.
Bóng người này có gương mặt già nua, sống lưng hơi còng, toàn thân mặc quan phục màu xanh lục, quát lớn:
- Ta là Quy thừa tướng bát phẩm, tiểu yêu hương dã đừng có làm càn... Xem ta... A!
Nó còn chưa nói xong, đã bị Phương Tịch quật đuôi đánh bay.
Bọt nước bắn đầy trời, một nhóc con kêu thảm, nắm chặt lấy vò sò màu trắng.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức cười lớn một tiếng, cầm lấy vỏ sò kia và hóa thành một tia sáng trắng lao đi xa.
Một lát sau, Quy thừa tướng mới bò được trở về. Nó nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở đây, không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết:
- Không xong rồi, Tiểu Cơ Quân bị bắt đi...
...
Ở một chỗ dưới đáy nước của Bàn Long Hồ gần Hắc Vân Sơn, từng góng gợn lăn tăn, màn ánh sáng lập lòe, một tầng kết giới bay lên.
Phương Tịch mượn địa hình đặc biệt để bố trí một trận pháp.
Cái khác không dám nói, vị Long Quân Bàn Long Hồ kia có khả năng lớn sẽ không phát hiện ra được, cũng không xông vào được.
Trong trận pháp, vô số hồ nước đều bị ép ra, lộ ra mặt đất khô.
Từng đình đài lầu các đột ngột nhô lên khỏi mặt đất.
Ở vị trí trung tâm lại là một hồ nước.
Một con cá trạch màu đen đang nằm nhàn nhã ở trong hồ nước, sát bên cạnh còn đặt một con sò trắng như tuyết.
Vỏ sò mở ra, từ trong đó chạy ra một nữ tử lớn bằng bàn tay mặc trang phục cung nữ.
Nàng xách làn váy, cẩn thận đề phòng chạy về phía xa.
Nhưng nàng vừa chạy được mấy bước, trên gương mặt lại đầy vẻ lưu luyến, muốn dọn vỏ sò màu trắng nhà mình theo.
Thế nhưng... Đối với cơ thể nhỏ bé của nàng, nhiệm vụ này thực sự quá nặng nề.
Nàng kéo được vỏ sò đi chưa được mấy bước, đã mệt mỏi thở hồng hộc. Tiếp theo, nàng ngồi dạng chân không hề giữ hình tượng, nằm ở bờ ao múc i trước nước hồ.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tiểu Bối Nữ lập tức sáng lên:
- Không ngờ là nước linh hồ?
Cho dù ở trong Long Cung của phụ vương nàng cũng sẽ không xa xỉ tới mức để lộ ra nước linh hồ như thế ở bên ngoài.
Nàng nhìn con ngư long cực lớn hình như đang ngủ say trong ao, lại không khỏi rùng mình, trong đôi mắt nhỏ đầy nước mắt:
- Người... Người xấu...
- Ngươi nói lời này, ta không thể xem như không nghe thấy được...
Bỗng nhiên, con ngư long cực lớn kia nhìn sang, hai râu rồng giống như còn sống, trói lấy Tiểu Bối Nữ và giơ lên thật cao, đưa tới trước cái miệng lớn.
Tiểu Bối Nữ nhìn thấy cảnh tượng này, giọng nói cũng trở nên có chút run rẩy:
- Ta... Ta là công chúa Long Cung...
- Long Cung có quá nhiều công chúa, phụ vương của ngươi còn từng kén rể người phàm... Đó là tỷ phu của ngươi à?
Phương Tịch cười ha ha:
- Không biết hắn sản xuất ra rượu gì? Không ngờ có thể được Long Vương ưu ái như vậy?