Vẻ mặt người trung niên lập tức nghiêm nghị.
Một vài phương án cấp tiến hơn dĩ nhiên là tuyên truyền Từ thị lang chính là Hắc Vân Sơn Thần, lấy thân phận của Hắc Vân Sơn Thần tiếp nhận tín ngưỡng và triều bái của sơn dân gần đây.
Lực Thần Đạo lại ở luyện giả thành thật!
Chỉ cần số lượng lớn dân chúng tin tưởng Từ thị lang là Hắc Vân Sơn Thần, giả cũng có thể biến thành thật, thậm chí ngưng tụ ra thần chức Hắc Vân Sơn Thần.
Đương nhiên, kể từ đó, sẽ bị Đạo Đình nghiêm khắc đả kích là Tà Thần!
Cũng may trong triều có người của Từ thị lang, chỉ cần một phần Hắc Vân Sơn Thần, hắn có thể lập tức thỉnh cầu Đạo Đình sắc phong.
Mặc dù lên xe trước, mua vé bổ sung sau... Nhưng chỉ cần có vé lại không bị bao vây tiêu diệt.
Đến lúc đó, Từ gia có thể ở Hắc Vân Sơn kéo dài truyền thừa muôn đời không đứt, giống như Phục Long Sơn, Động Huyền Quan vậy.
- Cuối cùng phải đi tới bước này sao?
Vẻ mặt người trung niên nghiêm nghị.
Đây là đang đánh cược!
Nếu trong quá trình có gì không đúng, sẽ lập tức có kết quả cửa nát nhà tan!
- Ngươi không cần phải lo lắng, đây vốn là bọn họ nợ lão phu.
Từ thị lang cười lạnh:
- Lão phu chống đỡ đại lôi cho rất nhiều người phía sau, bằng không lấy thân phận thị lang, đoạt được triều đình sắc phong và ban tặng, thậm chí có khả năng còn vượt xa Hắc Vân Sơn Thần... Lần này chỉ là bồi thường.
Nếu đại lão phía sau thậm chí không làm được điều đó, vậy lòng người cũng sẽ tan...
Người trung niên vừa nghe vậy, lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền ra một tiếng sấm.
Người trung niên nghe thấy sấm ngày đông, cho rằng đây là chuyện bình thường.
Nhưng Từ thị lang bỗng nhiên kinh ngạc, cơ mặt giật mạnh, lại lao ra khỏi từ đường.
Người trung niên chưa từng nhìn thấy phụ thân nhà mình thất thố như vậy, không khỏi ngây người.
Hắn ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng đi theo ra ngoài. Chỉ thấy phía chân trời có mây đen cuồn cuộn, bầu trời bỗng nhiên hiện ra một khe nứt.
Có một tia sáng màu vàng lao xuống, bao phủ đỉnh núi nào đó có sương mù che phủ trong Hắc Vân Sơn.
Vào lúc này, cả Hắc Vân Sơn hình như đều nổ mạnh.
Vô số chim muông tinh quái lao ra khỏi hang ổ, nhìn cảnh tượng này, lại lần lượt tuân theo bản năng, nhìn về phía đỉnh núi đó bái lạy.
- Đây là... Bách thú triều bái? Sơn thần vào chỗ?
Người trung niên khó có thể tin nổi, lẩm bẩm:
- Hắc Vân Sơn... xuất hiện sơn thần à? Sao có thể như vậy được?
Hắn đọc đủ thi thư, lại say mê Thần Đạo, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được.
Đây tuyệt đối là dấu hiệu của sơn thần chính vị!
Nhưng sao có thể như vậy được?
Rõ ràng triều đình vẫn chưa sắc phong, gần đây hương hỏa thịnh nhất rõ ràng là phụ thân nhà mình!
Vì sao còn có sơn thần xuất thế?
Trừ khi...
Người trung niên nghĩ đến một trường hợp không có khả năng xảy ra nhất, mắt cũng đỏ lên.
- Trời giáng thần chức...
Từ thị lang nhìn thấy cảnh tượng này, hai hàng nước mắt bất giác chảy xuống:
- Trời xanh bạc với ta như vậy sao?
Hắn lại lớn tiếng khóc!
...
Một chỗ đáy nước trong Bàn Long Hồ có một cung điện rộng lớn rực rỡ.
Trên vách tường có gắn từng viên minh châu lớn bằng nắm tay.
Chỗ góc hàng lang có thể tùy ý nhìn thấy được san hô các màu cao tới vài thước.
- Khốn kiếp!
Từ trong đại điện truyền ra tiếng gầm giận dữ:
- Bây giờ đã qua lâu như vậy, còn không bắt được con đại yêu cá trạch kia... Thủy quân của bản phủ thực sự quá lười biếng rồi!
Ầm!
Một con rùa cực lớn bị ném từ trong đại điện ra.
Nhìn kỹ, không ngờ là Quy thừa tướng kia.
Chân nó hình như bị đá một cái, có hơi cà nhắc. Lúc này, nó nằm trên mặt đất hồi lâu vẫn không dám nhúc nhích.
Tiểu Cơ Quân bị bắt, bọn cướp không ngờ còn tùy tiện khống chế một con cá tới, vơ vét một trăm vò Băng Ngọc Thiêu!
Bàn Long Hồ Quân giận dữ là chuyện đương nhiên.
Nhưng nó phát động thần lực, lại ra lệnh cho hàng nghìn hàng vạn Thủy tộc, suýt nữa lật tung cả Bàn Long Hồ, vẫn không phát hiện ra được tung tích của con đại yêu hung ác kia.
Lấy năng lực cảm ứng của Long Quân đối với Bàn Long Hồ, chỉ sợ con đại yêu cá trạch kia đã trốn vào thuỷ vực khác lâu rồi.
Long Quân chỉ có bất lực điên cuồng phẫn nộ!
Lúc này, ở trong đại điện có một người trung niên mặc áo bào Giao Long.
Đầu hắn đội kim quan, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, trên đầu còn có hai sừng rồng.
Bỗng nhiên!
Bàn Long Hồ Quân khẽ a một tiếng, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, hóa thành một tia sáng màu vàng bay lên mặt hồ.
Chỉ thấy một đỉnh núi trong Hắc Vân Sơn Mạch tiếp giáp với Bàn Long Hồ bỗng nhiên có cột ánh sáng màu vàng bao quanh, hắn không khỏi thở dài:
- Trời sinh thần linh... Ôi!
- Quân thượng cần gì phải than thở. Đó chỉ là Hắc Vân Sơn Thần, nhiều nhất cũng chỉ là thần chức thất phẩm...
Một đại tướng Thủy tộc nói:
- Cho dù là Liên Vân Sơn Thần sau Hắc Vân Sơn Mạch cũng phải thấp hơn quân thượng. Năm đó, ngày thần đản của quân thượng, hắn còn cố ý tới đây chúc mừng…