Đang lúc này, hắn lại nhìn thấy bách thú hành lễ với Sơn Thần dồn dập tản đi, duy chỉ có tinh quái như bạch hổ, bạch lộc, còn có mấy con chim khách, con sóc… chạy như điên về nơi nào đó trong núi.
- Đây là...
Mai Trường Không dù sao cũng là đạo sĩ, biết được rất nhiều bí ẩn của Thần đạo:
- Sơn Thần quy vị, triệu tập tinh quái của bản sơn... ta làm tu sĩ tu hành ở nơi này, tựa hồ cũng ở trong phạm vi?
Trong khoảng thời gian ngắn, Mai Trường Không nhất thời có chút chần chờ.
Lực lượng Thần Linh như núi như biển, Thần Linh oai như vực sâu như lao ngục.
Thần Linh kêu gọi, phải đi.
Nhưng công tử không ở đây, nên làm thế nào cho phải?
Rất nhanh, một con vẹt bay tới, lông chim ngăn nắp, kêu lên:
- Tu sĩ... Sơn Thần hiệu triệu... Tu sĩ... Sơn Thần hiệu triệu...
Tựa hồ nó chỉ có thể nói hai câu này, nhưng Mai Trường Không cười khổ, biết mình đã bị Sơn Thần phát hiện, nói không chừng linh mạch đã tiết lộ.
Lúc này không có cách nào, chỉ có thể theo con vẹt đi tới nơi nào đó của Hắc Vân Sơn.
Ào ào ào!
Suối nước róc rách, bãi cỏ xanh tươi, hoa thơm chim hót, một thiếu niên Thần Linh tướng mạo uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở trên một viên thanh nham.
Một con hổ trắng, một con bạch lộc, thậm chí con hoẵng ánh mắt linh động, hồ ly… tất cả đều cung kính nằm phục, không có ý nghĩ truy đuổi đi săn.
Cách đó không xa, trên từng cây cổ thụ, đứng đầy các loài chim.
Nhìn kỹ, tất cả đều là tiểu yêu quái tu luyện có thành tựu trong núi.
Con vẹt kia vỗ cánh, đậy ở trên cổ thụ.
Mai Trường Không nhìn thấy thiếu niên Thần Linh kia, trong lòng nhất thời rùng mình.
Hắn cũng coi như kiến thức rộng rãi, lúc này vừa thấy, trong lòng liền biết, Thần Linh này tuyệt đối không phải hàng ngũ Thành Hoàng thất phẩm có thể so sánh.
Chân chính động thủ, hắn chết không có chỗ chôn.
Cũng may đối phương không có quan tâm hắn, Mai Trường Không đi đến một bên, pha trộn với mấy con bạch viên, đứng nghiêm nghị.
Không bao lâu, chỉ nghe thiếu niên Sơn Thần kia chậm rải mở miệng:
- Ta là Thần Linh thiên sinh địa dưỡng, nhận được thiên ân, làm Sơn Thần của bản sơn...
Bách thú đều cúi đầu, tựa hồ hành lễ.
Phương Tịch khoát tay áo một cái:
- Thôi... Chỉ là Sơn Thần Phủ của ta mới lập, cần một ít người hầu, nếu các ngươi đồng ý người, có thể lên trước một bước.
Vẻ mặt Mai Trường Không nghiêm nghị, hắn khẳng định là sẽ không lên.
Nhưng một con bạch viên còn nhỏ bên người, ánh mắt hơi chuyển động, lập tức lên trước một bước, hai tay không ngừng vái lạy.
Ngoài ra còn có một con sóc, một con bạch lộc.
- Ừm.
Phương Tịch quét một vòng, phất tay đánh ra ba đạo kim quang.
Ba đạo kim quang này phân biệt rơi vào trên người con sóc, bạch lộc, bạch viên.
Ba yêu lập tức hóa thành hình người, con sóc là hình tượng tiểu lão đầu Nhân tộc, vóc người thấp bé, rất giống quản gia.
Bạch lộc lại hóa hình thành một thiếu nữ quần trắng yểu điệu, con ngươi linh động.
Cuối cùng là bạch viên, lại hóa thân đồng tử, tựa hồ đã luyện hóa xương cổ họng, vui sướng bái tạ:
- Đa tạ quân thượng!
Lúc này những tinh quái kia mới phản ứng được, Sơn Thần cho ba thú này chỗ tốt to lớn, không khỏi hối hận.
Phương Tịch nhìn lướt qua biết được luận gân cốt, bạch viên tốt nhất, bạch lộc kém hơn, con sóc kém cỏi nhất.
Lúc này chỉ bạch viên:
- Ngươi mang theo hai người còn lại, trước tiên quét tước động phủ của bản tọa...
- Vâng!
Con mắt tiểu đồng hơi chuyển động, lại dập đầu lớn tiếng nói:
- Kính xin Sơn Thần lão gia ban tên!
- Bạch Đồng Tử.
Phương Tịch sao cũng được, lệnh các tinh quái lui ra, cuối cùng lại nói:
- Tu sĩ kia lưu lại...
Mai Trường Không tóc gáy dựng đứng, lại chỉ có thể lưu lại tại chỗ, trong lòng loạn như cào cào.
Lúc này các tinh quái đều rời đi, Phương Tịch nhìn lão nô kia, nở nụ cười:
- Không cần phải lo lắng... Bản tôn là Thần Linh thiên sinh địa dưỡng, không có quan hệ gì với Đạo Đình, ngươi có phải tội phạm truy nã của Đạo Đình hay không, có quan hệ gì tới bản tôn?
Con ngươi của Mai Trường Không trừng lớn, không biết mình tiết lộ kẽ hở nơi nào.
Phương Tịch cười nói:
- Bản tôn và công tử của ngươi xem như là bằng hữu, trước khi hắn ra ngoài đã nói tình huống cho bản tôn... động phủ linh mạch kia, vốn là bản tôn hứa cho.
- Thì ra là vậy...
Mai Trường Không hoàn toàn yên tâm:
- Nguyên lai là bằng hữu của công tử... Hù chết lão nô.
- Hừm, công tử của ngươi có chuyện quan trọng rời đi, giao ngươi cho bản tôn... bản tôn vừa vặn thiếu nhân thủ sai khiến.
- Bản tôn mới vừa thành Sơn Thần, muốn luyện chế thần khí, nơi này là một ít đồ vật phụ trợ cần thiết, ngươi đi sưu tập đến.
Hắn điểm ra, một vệt kim quang đi vào hai mắt Mai Trường Không.
Trong thức hải của Mai Trường Không, tên gọi từng vật phẩm xuất hiện, phần lớn không quá quý giá, nhưng cần tiêu hao thời gian mới có thể sưu tập.
Hắn cười khổ một tiếng, chắp tay trả lời:
- Lão nô xin nghe mệnh lệnh của Sơn Thần.
- Hừm, ngươi làm việc cho bản tôn, ta tự có chỗ tốt cho ngươi.