Rất nhiều Tiên Thiên Thần Linh đều như thế, vừa bắt đầu khí thế yếu đi, sau đó bị từng bước ép sát, cuối cùng rơi vào cạm bẫy, bái Đạo Đình.
Cái cúi đầu tiếp chỉ này, cho dù ngày sau muốn đổi ý cũng không thể được.
Hắc Vân Sơn hơi động, có hào quang lóe lên.
Một thiếu niên Sơn Thần hiện lên, nhìn Chương Tử Thuần:
- Thành Hoàng Bàn Long Phủ? Còn có sứ giả Đạo Đình?
Bên người Uông công công có hai Kim Giáp Thần Tướng hộ vệ, nghe được từ sứ giả Đạo Đình này, lông mày nhăn lại, trong lòng không vui.
Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, dọc theo những vùng đất này, dân chúng khắp nơi không ai không phải thần dân của vua.
Nếu tiếp thu xưng hô Thiên Sứ, liền coi Đạo Đình là Trời, tiên thiên thấp hơn một bậc, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Lúc này chỉ xưng sứ giả Đạo Đình, nhất thời làm trong lòng hắn rùng mình, biết việc này quả nhiên không dễ xử lí.
- Nếu thực không được, chỉ có thể thảo phạt... Liên Vân Sơn Thần, Bàn Long Hồ Quân ở xung quanh đây đều được Đạo Đình sắc phong, một chỉ có thể điều đến.
Uông công công vuốt lệnh bài màu vàng trong tay, con ngươi mang theo ý lạnh.
- Có ý chỉ!
Trong tay hắn lóe lên quang mang, hiện ra thánh chỉ:
- Phụng thiên thừa vận Thiên Tử chiếu viết: Hiện nay có Hắc Vân Sơn Thần, phúc trạch thâm hậu, trời ban thần chức, nghi gia phong chính thần, lệnh lấy tế tự...
Hắn lấy thân Thần đạo, lúc tuyên đọc thánh chỉ, trong hư không tự nhiên có áp lực hàng lâm.
Đây là oai nghiêm của Đạo Đình khi thống trị thế giới này!
Ở dưới đạo luật, Tống lão đầu và Bạch Đồng Tử không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống.
- Cái này...
Xương cốt trên người Mai Trường Không cọt kẹt vang vọng, lại cắn răng, môi chảy ra máu, nhưng quyết không quỳ xuống.
- Cái này là oai nghiêm của Đạo Đình sao? Chỉ tuyên đọc thánh chỉ đã như thế, nếu ý chỉ muốn giết ta, ta chẳng phải chỉ có thể nghển cổ chờ chết, thậm chí còn mỉm cười chịu chết?
Mai Trường Không cảm nhận được Đạo Đình sâu không lường được, đạo tâm hầu như tuyệt vọng vỡ tan.
May mắn lúc này, còn có một người, hoặc nói là một thần!
Phương Tịch đứng thẳng giữa không trung, quanh người lấp lóe quang văn màu vàng xanh, trên mặt lại nhẹ như mây gió:
- Nói xong chưa?
- Hắc Vân Sơn Thần?
Trong lòng Chương Tử Thuần đố kỵ, nhưng trên mặt không hiện, trái lại nói:
- Đạo Đình chính là lãnh tụ của Thần đạo trong thiên hạ, tôn thần được vào tế tự, hưởng tam phẩm... Đây là ơn trạch của Thiên Tử, còn không mau mau tạ ân?
Đây là lừa dối.
Chỉ cần Thần Linh khấu tạ thiên ân, sẽ lập tức vào trong rổ!
Sau khi Chương Tử Thuần biết được bí ẩn, trong lòng sinh ra rất nhiều tâm tư âm u.
Dựa vào cái gì những Tiên Thiên Thần Linh này có thể tiêu dao tự tại, thậm chí tăng lên thần phẩm.
Thần Linh Nhân đạo bọn họ nhất định phải sinh tử tùy theo thượng ý?
Cái này không công bằng!
Đương nhiên một khi nhét vào Đạo Đình, đối xử bình đẳng nha!
Lúc này toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lẳng lặng chờ đợi vị thiếu niên Sơn Thần kia lựa chọn!
- Ha ha!
Đột ngột, một tiếng cười vang lên.
Là Phương Tịch, hắn cảm thấy rất buồn cười.
- Hắc Vân Sơn Thần, ở trước mặt Thiên Sứ không được thất lễ, còn không mau mau lĩnh chỉ tạ ân?
Chương Tử Thuần lạnh lùng hét một tiếng.
Phối hợp quanh người vô số Âm binh Âm tướng, ngược lại rất có vài phần khí thế.
- Ngươi chỉ là dã thần, không thông vương pháp, chúng ta có thể tha thứ ngươi một lần, nhưng nếu còn không biết cân nhắc, thì chỉ có thể hóa thành tro tàn!
Tiếng nói của Uông công công sắc nhọn, thánh chỉ trong tay hóa thành ánh sáng năm màu, trong đó còn có một tấm đạo lục bay về phía Phương Tịch.
- Cái này còn có thể ép buộc?
Phương Tịch cũng là lần thứ nhất thấy loại thánh chỉ này, quả thật mở rộng tầm mắt, đôi tay vươn ra.
Thần lực hiện lên, hóa thành hai bàn tay lớn, nắm thánh chỉ và đạo lục ở trong tay, lúc này mới nói:
- Bản thần là trời ban thần chức, nghiêm ngặt tính ra, chính là quan chức của Thiên Đình, không bị người Đạo Đình quản hạt! Bởi vậy thánh chỉ Đạo Đình này, ta không nhận!
Cái này chính là đặc quyền của tất cả tiên thiên sinh linh!
Chỉ là có không thấy rõ tình thế, có thì bị lừa gạt, chủ động tiến vào thể chế của Đạo Đình, tương đương với từ bỏ chén vàng của Thiên Đình, lấy bát mẻ ăn cơm, về sau lại hối hận cũng không kịp.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, thánh chỉ bị Phương Tịch xé thành mảnh vỡ.
Ngược lại Thái Thượng Đạo Đình Đại Động Bảo Lục tam phẩm bị hắn trấn áp, chuẩn bị ngày sau cầm về Hãm Không Đảo nghiên cứu.
- Lại dám kháng chỉ? Phản, phản!
Con ngươi của Uông công công đỏ bừng, tựa hồ hận không thể ăn sống Phương Tịch.
Bất kỳ quyền lực gì, cuối cùng chỉ là vấn đề cấp dưới có nghe lời hay không.
Bây giờ Phương Tịch biểu thị không nghe quản hạt... như vậy ngoại trừ dùng võ lực mạnh mẽ trấn áp, thì xác thực không có biện pháp khác.
Đồng thời nếu không nhanh chóng trấn áp, những người khác học theo, vương triều sẽ tan vỡ, chánh lệnh không ra hoàng cung, thế gian đại loạn.