Sau đó hắn chắp tay trước ngực, nhìn Phương Tịch hành lễ nói cám ơn:
- Đa tạ đạo hữu, bằng không còn không biết kẻ này ẩn núp đến khi nào...
- Không sao, ta cũng chỉ tinh thông công pháp Ma tộc, mới có thể phát hiện kẽ hở mà thôi.
Phương Tịch khẽ mỉm cười, cũng không kể công.
Trước đó xác thực là hắn phát hiện Chung Mộc có chút vấn đề, âm thầm thông báo La đạo hữu, để đối phương giả vờ rời đi, ở trong bóng tối giám sát.
Chung Mộc liền lộ ra kẽ hở.
- Hai tộc Nhân Ma sắp giao chiến, những gian tế Ma tộc này không tiếc bại lộ cũng phải chuyển tình báo về Ma giới, quả thật khó lòng phòng bị, bây giờ có thể tóm một gian tế Ma tộc Phản Hư kỳ, có thể tra hỏi rất nhiều tin tức.
La đạo hữu chắp tay trước ngực, lần nữa nói cám ơn, sau đó đứng ở trên truyền tống trận siêu cấp, bắt đầu điều chỉnh các bố trí trước đó.
Nương theo ánh bạc lóe lên, lần này là thật sự rời đi.
- Được rồi, để chư vị chấn kinh, chuyện hôm nay phải bảo mật.
Phương Tịch xoay người, nhìn ba tu sĩ Phản Hư kỳ, vung tay:
- Đi làm việc của mình đi.
- Vâng!
Huống Bình An cùng sư huynh đệ Minh Tâm, Minh Đức không dám làm trái, cung kính lui ra.
...
Chờ ba người đều rời đi, Phương Tịch mới vỗ túi chứa đồ.
Chỉ thấy trong túi chứa đồ có một hạt châu màu xanh bay ra, nội bộ tựa hồ còn có một con cổ trùng, đang phát ra thanh âm ong ong.
- Không nghĩ tới... Lúc trước ở trên Hãm Không Đảo, chỉ là hiếu kỳ mua bí thuật Trùng tộc, lại thật sự hữu dụng.
Hắn nhìn tiểu trùng trong hạt châu, thần sắc không khỏi trở nên nghiêm nghị.
Sau đó một thời gian, Phương Tịch ở trong thành Thiên Phạm, mỗi ngày như thường uống rượu mua vui, đi dạo tửu lâu cùng nơi phong nguyệt nổi danh trong thành, tiêu sái khoái hoạt.
Sau ba tháng.
- Bái kiến tiền bối.
Minh Tâm đi tới một đình đài, nhìn thấy Phương Tịch đang uống rượu, cười nói:
- Tiền bối thật có nhã hứng.
- Đúng vậy, đáng tiếc ngươi là tu sĩ Phạm môn, giới luật quá nhiều... Bằng không có thể cùng bản tọa uống một bữa.
Phương Tịch bưng chén rượu, vẻ mặt cà lơ phất phơ.
- Kỳ thực... trong giới luật tiểu tăng thọ nhận, không có tửu giới.
Minh Tâm chắp tay trước ngực, thản nhiên trả lời.
- Ha ha, đúng là một diệu tăng, đáng tiếc...
Phương Tịch cười ha ha, lại hơi xúc động.
- Ồ? Đáng tiếc chuyện gì?
Minh Tâm mới vừa trả lời, bỗng nhiên nhìn thấy trong hồ, từng màn nước bốc lên, không khỏi biến sắc:
- Tiền bối, ngươi đây là...
- Bắt xong gian tế Ma tộc, còn có gian tế Trùng tộc a!
Phương Tịch lẩm bẩm:
- Ta cũng không nghĩ tới, ngoại trừ Hãm Không Đảo, Trùng tộc đã diệt vong ở Địa Tiên giới lại vẫn tồn tại...
- Tiền bối nói cái gì? Vãn bối hoàn toàn không hiểu... Vãn bối là thống lĩnh Thiên Phạm Quân, sư phụ Mãng Tước La Hán cũng là tu sĩ Hợp Thể kỳ...
Minh Tâm nhanh chóng lùi về sau, trong tay xuất hiện phật châu, bỗng nhiên kéo một cái.
Ào ào ào!
Vô số phật châu tản ra, nổ tung ở giữa không trung.
Vô số phạn văn màu vàng hiện lên, từng cái tổ hợp, hình thành thần thông Phạm môn, giống như từng dòng lũ, bao phủ về phía Phương Tịch.
Nhưng Minh Tâm không ngừng lùi lại, trên người hiện lên từng hoa văn màu vàng sậm, giới hương trên đỉnh đầu lấp loé quang mang, bỗng nhiên đánh một quyền vào màn nước.
Ba!
Màn nước hiện ra một vết lõm, nhưng không vỡ vụn.
Ngược lại, nương theo lam quang lấp lóe, từng triện văn hiện lên, đang nhanh chóng tu bổ trận pháp.
Thậm chí Minh Tâm còn cảm giác có lực phản kích vọt tới, làm hắn không thể không lùi mấy bước, cánh tay phát ra tiếng vang giòn.
- Tật!
Phương Tịch cười tủm tỉm nhìn cảnh này, trong tay hiện ra một hạt châu màu xanh.
Trong hạt châu, còn có một con cổ trùng hình thù kỳ quái.
Lúc này nương theo hắn đánh ra một đạo pháp quyết, cổ trùng phát ra tiếng kêu kỳ dị.
- Đây là... Thiên Trùng Châu, Dẫn Trùng Thuật? Không thể... Ngươi làm sao biết bí thuật của Trùng tộc ta?
Minh Tâm biến sắc, không bị khống chế há mồm, một con côn trùng kỳ dị bò ra.
Nó phát ra lệ khí, muốn xông về phía Phương Tịch.
- Quả nhiên là Âm Khôi Trùng!
Phương Tịch không chút hoang mang, móc ra một cái mộc đỉnh, đỉnh này tạo hình cổ điển, mặt ngoài có vô số hoa văn, tỏa ra mùi thơm thần bí.
Nương theo pháp quyết đánh vào, vô số cánh hoa màu xanh lá kỳ dị nở rộ ở giữa không trung.
Âm Khôi Trùng bị cánh hoa bao bọc, ngưng trệ ở giữa không trung, giống như hổ phách, cuối cùng bị hút vào trong mộc đỉnh...
Đùng!
Phương Tịch nhẹ nhàng trở bàn tay, đậy mộc đỉnh lại, khóe miệng nở nụ cười:
- Lúc trước thu được những chí bảo Hợp Thể kia, xem ra vẫn có chút tác dụng...
Năm đó hắn ở Hãm Không Đảo đánh chết lượng lớn tu sĩ Hợp Thể kỳ, thu hoạch quả thật không ít.
Ngoại trừ ba mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân, còn có lượng lớn chí bảo Hợp Thể.
Thần Mộc Đỉnh này chính là một cái trong đó, có công dụng thu phục các loại dị trùng.
Hôm nay dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, quả nhiên danh bất hư truyền!
Ào ào ào!
Phương Tịch khoát tay, từng trận kỳ màu xanh từ bốn phương tám hướng hiện lên, bay xuống trong tay hắn.