Phương diện công kích, Thanh Hòa Kiếm khó coi, có thể dùng Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm vừa mua được thay thế, cuối cùng là Kim Giao Kiếm và tu vi võ đạo là đòn sát thủ.
Duy nhất chỉ có phương diện di chuyển, Hắc Vân Đâu hơi chậm.
“Ừ... Ngày mai có thể đi mượn Hủ Mộc lão đạo hai mươi linh thạch, mua một Phi Thiên Phù làm đồ dự bị...”
Không phải Phương Tịch không có linh thạch.
Hắn không có linh thạch, chỉ cần đi tới Đại Lương một chuyến là có các loại yêu thú.
Hắn đã đặc biệt thăm dò rõ ràng địa điểm tám Yêu Vương thường lui tới. Chúng chưa mở linh trí, còn không biết yêu thuật, quả thật giống như tặng không vậy.
Phương Tịch chẳng qua muốn tạo mối quan hệ tốt với Hủ Mộc lão đạo.
Ít nhất, sau khi mượn hai mươi linh thạch này, lão đạo kia tám phần không hy vọng mình chết, nếu không sẽ chẳng có ai trả linh thạch cho hắn!
“Đều là huynh đệ cùng một chiến hào, mình mượn hắn hai mươi linh thạch cũng không quá đáng chứ?”
“Cùng lắm chờ đến khi ta làm ruộng thành công, lấy lấy thêm linh mễ trả hắn...”
Sau khi trầm ngâm một lát, Phương Tịch lấy ra hộp chứa Tiểu Vân Vũ Trận, lấy ngọc giản ra cẩn thận tìm hiểu.
Sau nửa canh giờ, hắn cảm thấy mệt mỏi, mở hai mắt ra:
- Đã hiểu... Nhưng ta vẫn không biết!
Nếu như nữ Trận Pháp Sư kia là học sinh giỏi, vậy không hề nghi ngờ, Phương Tịch chính là một kẻ học dốt về phương diện trận pháp!
Học sinh dốt giả: Học sinh giỏi nói cho ngươi biết hướng giải đề, sau đó áp dụng công thức vào tính toán, ơ... Ta biết!
Học sinh dốt thật: Học sinh giỏi nói cho ngươi biết hướng giải đề, mẹ nó ta vẫn không biết!
Phương Tịch bây giờ chính là học sinh dốt chân chính!
Cũng may, trong ngọc giản này không chỉ có cách giải đề cho Tiểu Vân Vũ Trận còn có đáp án!
Cho dù là học sinh dốt thật sự, cứ chép đáp án sẽ không thành vấn đề!
“Cảm giác mọi cố gắng trước đó chỉ là vô nghĩa... Ta thật ngốc, thật đấy. Ta không nên học trận pháp!”
“Lần sau có thời gian, ta vẫn nên học chế phù thì hơn!”
“Trước đó là truyền thừa bách nghệ tu tiên không khác nhau, bây giờ cho dù ta chết đói, cũng không... thôi, không cần nói chuyện có thể vả mặt này nữa.”
“So với học trận pháp, ta vẫn đi giết thêm mấy con yêu thú thì hơn.”
Phương Tịch lấy từ trong túi trữ vật ra Thiên Ngoại Vẫn Thiết Kiếm và cầm trong tay, lập tức cảm giác cả cánh tay nặng hơn mấy phần.
Kiếm này có kiểu dáng cổ xưa, mũi kiếm cực kỳ sắc bén, sờ lên không lạnh, ngược lại có một cảm giác ấm áp.
Đáng tiếc là Vẫn Thiết này không có cách nào dung nạp bất kỳ pháp lực nào, bằng không tuyệt đối là nguyên liệu cực phẩm để chế tạo pháp khí!
Thanh kiếm này không có cách nào ngự kiếm phi hành và khống chế, chỉ có thể cầm ở trên tay bổ chém đâm, thật rạ không có phong độ của tu tiên giả, chẳng qua Phương Tịch không quan tâm.
Vù vù!
Hắn dựa vào sức lực cánh tay lớn, tùy tiện vung vẩy vài cái.
Trong động phủ lập tức dâng lên một trận cuồng phong!
Vút!
Mũi kiếm đi qua nơi nào, từng tảng đá bị cắt thành hai mảnh.
- Kiếm tốt! Dựa vào trọng lượng cũng có thể đập chết người.
- Trọng kiếm mang theo gió, khéo léo lại tuyệt vời... cứ gọi ngươi là Huyền Thiết Kiếm đi!
Phương Tịch vung vẩy Huyền Thiết Kiếm vài cái, cảm giác vẫn tiện tay.
Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên trở nên kích động và khẽ quát một tiếng, chân cương bừng bừng phấn chấn, rót vào vào trong Huyền Thiết Kiếm!
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện!
Từng tia cương khí trải rộng phía trên Huyền Thiết Kiếm, khiến thanh kiếm lớn đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện thêm một tia ánh sáng màu đỏ sậm!
Phương Tịch bấm tay bắn ra, thân kiếm ong ong vang dội, cổ xưa vừa dày vừa nặng.
Trên mũi kiếm đột ngột xuất hiện ba tấc cương khí đỏ ngầu, giống như ánh kiếm!
Kiếm khí này thật ra không xung đột với cương khí.
- Không tệ, không tệ... Đến lúc đó ta Khí Quán Chu Thân trước, lại thi triển gia tăng cương khí lên Huyền Thiết Kiếm, tốt nhất mặc thêm một bộ pháp khí áo giáp thượng phẩm, tuyệt đối là mãnh thú hình người! Một kiếm một bạn nhỏ!
...
Mấy ngày sau, trên một bãi đá ngầm cách Đào Hoa Đảo mười mấy dặm.
Mấy bóng người đang ngồi xếp bằng, mượn một chỗ hơi nước dày đặc để che giấu thân hình.
- Vụ Ẩn Phù này của Nguyễn đạo hữu quả thật huyền diệu, hôm nay Lư tặc đi nhất định sẽ bị chém đầu!
Hủ Mộc lão đạo dùng ngón tay đùa bỡn hơi nước, khen lấy lòng.
Hai người Vi Nhất Tâm và Hoa Thiền Quyên im lặng không nói, chỉ yên tĩnh kiểm tra phù lục, lau pháp khí.
Đối với bọn họ, đây là một trận đánh cược tính mạng của bản thân, không cho phép được sơ suất!
Phương Tịch giả vờ lau Thanh Quy Thuẫn, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Kẻ địch sẽ thật sự đi đường này sao?
Trên thực tế, hắn cũng không thích cảm giác chờ đợi không chắc chắn này.
Nếu Lư Kính Thanh kia ở trên đảo nhỏ, hắn bằng lòng thử mai phục chém giết.
Không!
Đại phát thần uy, trở nên nổi tiếng không phải là phong cách của Phương Tịch.
Hắn chỉ biết dịch dung cải trang, lén đánh cho Lư Kính Thanh bị thương nặng, sau đó sẽ làm cho nhóm người mình dễ dàng hái được trái cây...