- Ngươi là chi thứ, ta chưa bao giờ tin ngươi... Hơn nữa, ngươi gả cho người kia, từ chi thứ lên thành dòng chính, nắm giữ cả Đào Hoa Đảo, sao có thể vì thù hận mà phản bội được? Ta chỉ có thể biết thời biết thế lợi sử dụng ngươi, thu được tin tức của Lư tặc mà thôi...
Nguyễn Tinh Linh lạnh lùng trả lời, trên gương mặt bình thường bỗng nhiên xuất hiện sự khôn khéo.
- Đào Nhi?
Lư Kính Thanh thấy vậy, gương mặt trắng bệch biến mất, khí tức cũng hồi phục tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong. Hắn bất chợt hung hăng nhào tới!
Quả nhiên, lúc trước hắn chỉ giả vờ bị thương!
Không chỉ có vậy, theo một tiếng hét dài của hắn, bỗng nhiên có một độn quang ẩn nấp hiện ra, hóa thành một tu sĩ mặc áo bào đen với gương mặt nham hiểm, không ngờ tu vi là Luyện Khí tầng bảy.
Tu sĩ mặc áo bào đen khống chế một lá cờ nhỏ màu đen, khí tức không giống người đàng hoàng. Hắn nhìn Lư Kính Thanh đang ôm Đào Nhi kêu khóc, nói:
- Theo lão phu thấy, cứ giết luôn nàng ta, cần gì phải làm cho mọi chuyện phiền phức như vậy, còn mất cả phu nhân...
Nữ tu họ Nguyễn kia chỉ là Luyện Khí trung kỳ. Nàng trúng kế của Nguyễn Tinh Linh, ngực thủng một lỗ, trong nháy mắt đã tắt thở bỏ mạng.
Lư Kính Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
- Đồ khốn, ta muốn ngươi phải chết!
- Không xong!
Trên gương mặt Hủ Mộc lão đạo đầy vẻ nghiêm trọng:
- Sao Lư gia còn mời một vị cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, cuộc chiến này không dễ đánh đâu...
Phương Tịch mím chặt môi, trên gương mặt đầy kiên nghị, nắm chặt Thanh Hòa Kiếm trong tay.
Hoàn toàn là dáng vẻ một dũng sĩ thấy chết không sờn!
Trong lòng hắn lại xuất hiện một suy nghĩ khác:
“Nguyễn Tinh Linh này quả nhiên không phải thiên tài trong gia tộc tu luyện tới mức ngốc không hiểu lòng người đen tối, trái lại có dũng có mưu. Nếu nàng sớm biết nội gian này không đáng tin, tất nhiên còn có sự chuẩn bị khác... Trận này có thể đánh!”
Quả nhiên trong phút chốc, một luồng ánh sáng màu trắng nhanh chóng lao tới, trong đó hiện ra một lão tu sĩ râu tóc bạc trắng, trên người mặc trường bào hình chim hạc, khí tức toàn thân không ngờ đạt tới Luyện Khí tầng chín!
- Gió tây thổi qua, Vạn Hồ gợn sóng, tướng quân bạc tóc chỉ một đêm, ha ha, chào các vị!
Mặt mũi lão đạo mặc trường bào chim hạc hiền lành, phong độ phiêu dật. Hắn đứng trên cao thi lễ với đám người.
Trên mặt Lư Kính Thanh lại hiện ra vẻ kiêng kỵ:
- Phong Bạch Mộng của Bạch Vũ Đảo? Bạch Vũ Đảo các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện Đào Hoa Đảo ta sao?
Phong Bạch Mộng lắc đầu:
- Thứ nhất, Đào Hoa Đảo này không phải của ngươi. Thứ hai, Tinh Linh là tằng ngoại tôn nữ của lão phu, không có khả năng là người ngoài.
- Lão già tự tìm chết. Kể từ hôm nay, Đào Hoa Đảo ta và Bạch Vũ Đảo không chết không dừng!
Lư Kính Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân bắt đầu mọc ra từng sợi lông vượn.
Sóng pháp lực của hắn đã nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã biến thành một con Đại Mã Hầu lông hồng mắt đỏ!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao cứ thấy quen mắt:
“Chẳng lẽ Hóa Thú Bí Pháp của Vạn Thú Thân?”
- Quả nhiên, ngươi còn đồng thời tu luyện công pháp luyện thể!
Nguyễn Tinh Linh vỗ vào lẵng hoa dưới thân, một mùi đàn hương tỏa ra bốn phía.
- Ân huynh, ta giao con tiện nhân kia cho ngươi. Ta tới đối phó với Phong Bạch Mộng này! Lão tử mới tu luyện thành Xích Viên Biến Hóa, phối hợp với tu vi ban đầu, đấu với Luyện Khí đại viên mãn cũng không thành vấn đề.
Lư Kính Thanh dữ tợn quát, vừa nhìn về phía ba thủ hạ Luyện Khí trung kỳ nhà mình:
- Về phần đám lính tôm tướng cua, các ngươi tới đuổi đi!
Hắn nói xong, hóa thân thành Xích Viên dữ tợn muốn nhào tới, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Pháp lực của ta?
- Quả nhiên là ngươi mua bình tinh huyết Xích Viên kia.
Nguyễn Tinh Linh cười khanh khách, vuốt ve lẵng hoa.
- Đồ đê tiện, ngươi hạ độc? Ngươi biết ta khổ luyện thuật luyện thể tầng thứ ba không thành, vẫn luôn tìm kiếm vật ấy? Ngươi mua chuộc Chung gia?
Lư Kính Thanh kêu thảm một tiếng, hình như đã hiểu ra.
- Ngươi đúng là một kẻ ngốc... Nếu Chung gia bằng lòng bỏ qua uy tín của mình mà phối hợp với ta ngầm hãm hại ngươi, ta còn cần phải ra tay sao? Chung gia nghiền chết ngươi giống như nghiền chết một con kiến, căn bản không cần tính kế... Tinh huyết Xích Viên tất nhiên là hàng thật giá thật. Nhưng ngươi không biết, tuy yêu thú Xích Viên vô cùng mạnh mẽ nhưng trời sinh có một thiếu hụt nhỏ, đó là nếu ngửi được Thiên Tử Đàn Hương trong lẵng hoa của ta, gân cốt sẽ bủn rủn, toàn thân không có sức lực...
Nguyễn Tinh Linh cười ha hả nói:
- Nếu ngươi luyện hóa tinh huyết, lại ngửi được Thiên Tử Đàn Hương này, pháp lực của ngươi tất nhiên cũng sẽ tiêu tan, mơ màng ngủ mấy ngày... Quá trình này thật ra có lợi cho việc luyện hóa tinh huyết Xích Viên. Đáng tiếc, ngươi không sống được đến lúc đó!
- Tốt... sau này Đào Hoa Đảo có ngươi chủ trì đại cục, lão phu không lo nữa.