Lại viên kia mang Cam Ngọc tới trước một đại sảnh, chắp tay cáo từ.
Cam Ngọc chần chờ một phen, đi vào đại sảnh, cúi đầu nói:
- Hạ quan Cam Ngọc, bái kiến Chủ Sự đại nhân... Hả?
Khóe mắt hắn thoáng nhìn, lại không nhìn thấy quan lại gì, trong lòng cả kinh.
Lúc này tầm mắt nâng lên, liền thấy trên chủ vị khoác một tấm da hổ trắng, tương tự không có một bóng người.
Trên tường treo lơ lửng một bức tranh.
Trong tranh vẽ một võ quan tướng mạo uy nghiêm!
- Cam Ngọc!
Võ quan này gầm lên giận dữ, Cam Ngọc chỉ cảm thấy sợ vỡ mật, đạo lục trong cơ thể truyền đến một cỗ sức mạnh, làm hắn trực tiếp nằm phục trên mặt đất.
Tiếp theo, đầu óc hắn hỗn độn, không biết mình ở nơi nào.
Trong tranh tường, đầu võ quan kia duỗi về phía trước, trực tiếp xuyên qua tranh giấy, đi tới trong đại sảnh, chính là một Thần Linh tam phẩm trở lên.
Hắn ngóng nhìn Cam Ngọc một hồi, dĩ nhiên bổ về phía Cam Ngọc một cái.
Toàn thân Cam Ngọc co giật, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ thống khổ, tựa hồ tự phát chống lại.
Mà lúc này, trong hư không truyền đến tiếng long ngâm.
Có một đạo thánh chỉ mơ hồ triển khai ở giữa không trung.
Vẻ thống khổ trên mặt Cam Ngọc nhanh chóng biến mất, cả người vươn mình đứng dậy, đầu tiên là sờ sờ thân thể, sau đó nói:
- Rất tốt... Binh Bộ chính là nơi cơ yếu của Đạo Đình, đạo luật nghiêm ngặt, trước đó lại mời thánh chỉ phong tỏa, Vực Ngoại Tà Thần kia khó có thể phát hiện dị thường...
- Vực Ngoại Tà Thần xâm lấn, Thiên Tử sớm có cảm giác, chỉ là khó có thể kiềm chế...
- Bây giờ lẻn vào kinh thành, chính là tự tìm đường chết...
- Sự tình của ta đã làm tốt.
Cam Ngọc nhắm hai mắt lại, đợi đến lúc mở ra, thần thái khí chất không khác Cam Ngọc trước kia chút nào.
Hắn nhìn về phía hoàng cung dập đầu, sau đó đứng lên, cũng không quay đầu lại rời Binh Bộ...
Mấy ngày sau.
- Thần đạo tuổi thọ dài dằng dặc, đương kim Thiên Tử, kỳ thực chính là thái tổ khai quốc Đạo Đình...
Trong khách sạn.
Phương Tịch ngồi khoanh chân, yên lặng lấy Khí Vận Cổ quan sát khí số.
Hắn lật tay một cái, chí bảo Thanh Đồng Quân hiện lên ở trong tay.
Thần Đạo Hóa Thân tọa trấn Hắc Sơn, hai vật này liền bị hắn mang đi.
Lúc này từ góc độ khí vận nhân quả đến xem, thần ấn Thanh Đồng Quân mang theo nhân quả đang hội tụ, sản sinh dẫn dắt...
- Không sai biệt lắm, là lúc này rồi...
Trong lòng Phương Tịch như hiểu ra.
Thùng thùng!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Khóe miệng Phương Tịch nổi lên nụ cười, liền thấy Cam Ngọc đẩy cửa đi vào.
- Vãn sinh gặp qua Đại Thánh...
Cam Ngọc cung kính thi lễ, nói:
- Vãn sinh đã đưa bái thiếp, chỉ là chờ Binh Bộ triệu kiến vẫn cần một chút thời gian, không bằng do vãn sinh dẫn đường, giới thiệu phong cảnh kinh thành cho Đại Thánh? Đoạn thời gian này vãn sinh bái phỏng minh sư cùng đồng niên, đã có chút hiểu rõ sự tình năm đó tiền triều bị diệt...
- Ồ? Như vậy rất diệu.
Nụ cười của Phương Tịch càng ngày càng đậm:
- Dẫn đường đi... Nghe nói kinh thành này có ba mươi ba cảnh, bản thánh rất muốn ngắm nghía cẩn thận.
- Trừ Quỳnh Lâm Tuyết Hải hiện tại không phải thời điểm, phong cảnh khác cũng không kém...
Lúc này Cam Ngọc chắp tay thi lễ, ở phía trước dẫn đường.
...
- Kinh thành ba mươi ba cảnh, vang danh thiên hạ... ví dụ như hoa khôi thanh lâu, sắc đẹp tài hoa tự nhiên rất tốt.
Cam Ngọc mang theo Phương Tịch, hai người trang bị nhẹ nhàng, du lãm từng chỗ.
Sau khi nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở Đô Thành Hoàng Miếu, Cam Ngọc thản nhiên nói.
- Ha ha, không nghĩ tới thư sinh nho nhỏ như ngươi, lại rất có kiến giải với phong cảnh kinh thành.
Phương Tịch cười ha ha:
- Sau đó thì sao?
- Chỉ là thanh danh lớn nhiều khi chỉ là hư danh, như nói danh kỹ thanh lâu, tuy danh tiếng lớn, nhan sắc cũng không tệ, nhưng chung quy chỉ là hạ tiện, không bằng các tiểu gia bích ngọc, tuy danh tiếng không hiện, lại ôn nhu đoan chính...
Cam Ngọc lắc đầu nói:
- Trong kinh thành này, còn có vài chỗ danh tiếng không hiện, lại rất đáng giá đi xem...
- Hừm, dẫn đường... Cho dù là hoàng cung, bản Đại Thánh cũng muốn đi thì đi.
Phương Tịch như có ý riêng nói.
sắc mặt Cam Ngọc không hề thay đổi, ở phía trước dẫn đường, giống như hướng dẫn viên tận chức trách:
- Đại Thánh có biết đằng trước không xa, thì có một chỗ phong cảnh vô cùng tốt, còn có một đoạn cố sự.
Hắn duỗi tay, chỉ về phía miếu Thổ Địa kia.
Trong lòng Phương Tịch chấn động, trên mặt lại không mang theo chút biểu hiện:
- Bất quá chỉ là một miếu Thổ Địa, đáng là gì?
- Miếu này không giống, có thể ở dưới Đạo Đình cùng Đô Thành Hoàng Miếu may mắn tồn tại, tự nhiên có một phen cố sự... Đại Thánh du lịch thiên hạ, miếu Thổ Địa tự nhiên nhìn nhiều, cung phụng chỉ là Thổ Địa, nhưng từng gặp cung phụng Thổ Địa Công và Thổ Địa Bà không?
Cam Ngọc cười nói.
- Cái này... Vẫn đúng là chưa từng gặp.
Phương Tịch hồi ức một phen, có chút chần chờ.
- Miếu thờ này, chính là đồng thời tế tự Thổ Địa Công và Thổ Địa Bà, thiên hạ ít có... Càng có quan hệ tới tiền triều bị diệt.