Ngoài La Ngựa phường thị, mùi phân và nước tiểu của gia súc phả vào mặt.
Sắc mặt Cam Ngọc ngượng ngùng, nói sự tình mình biết khi vào kinh thi đình.
- Trong La Ngựa phường thị này, cung phụng chính là Mã Vương Thần?
Con ngươi của Phương Tịch lóe lên, mỉm cười.
Mã Vương Thần chính là Thần Linh Đạo Đình chuyên quản lý các loại gia súc cỡ lớn, có thể bảo đảm gia súc không sinh bệnh, lục súc thịnh vượng, ở trong phàm tục hương hỏa rất đủ, đừng xem thần chức không ra gì, ngược lại cũng có tòng tứ phẩm.
Hắn để Cam Ngọc đi ký gửi xe ngựa, sau đó cùng ngồi xe ngựa của Xa Mã Triệu thị được biệt cho kinh doanh vận chuyển ở kinh thành vào thành.
Vừa vào Thiên Vũ Môn, Phương Tịch liền cảm giác được một cổ áp lực quanh quẩn bốn phía.
Nhất thời biết được, mình tiến vào một Thần Vực cường đại!
Trong mắt hắn lóe sáng, liền thấy trên không kinh thành, khí vận vàng óng ánh tươi thắm như mây, hội tụ ở giữa hoàng cung.
Ở cuối thiên nhai, ngờ ngợ có thể nhìn thấy Chân Long màu vàng xanh, con mắt màu tím tựa như chợp mắt.
Lúc này Phương Tịch đóng Linh Nhãn, không có đi kích thích Quốc Vận Chân Long của Đạo Đình.
- Thiên Tử chính là thiên tước, tương đương với tu sĩ Phản Hư kỳ!
- Lại thêm Quốc Vận Chân Long, lại là một Phản Hư... Còn có Thần Vực địa lợi...
- Cho dù Phản Hư hậu kỳ bình thường, ở trong kinh thành, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thiên Tử.
Trong lòng hắn hiện ra một phán đoán, sau đó phái Cam Ngọc đi Binh Bộ.
Mình thì xuống xe ngựa, một mình du lãm ở trong kinh thành.
- Cam Ngọc là mệnh quan triều đình, trước phụng chỉ về kinh báo cáo, thì có khí tức vương mệnh trên người... có thể lừa gạt qua pháp cấm then chốt của Thần Vực.
- Đương nhiên, lại lừa gạt thế nào đi nữa... cũng luôn có lúc tiết lộ.
Phương Tịch mặc áo bào đen, như người ngoài thôn, tùy ý đi dạo ở trong kinh thành.
Kinh thành này làm trugn tâm chính trị của Đạo Đình, thị trường cực kỳ phồn hoa, dòng người như thoi.
Càng then chốt là đi vài bước liền nhìn thấy miếu thờ kỳ dị.
- Đô Thành Hoàng Miếu!
Phương Tịch nhìn thấy một Thành Hoàng Miếu, ở trên quảng trường miếu thờ còn mở chợ, có không ít quầy hàng, lúc này cực kỳ náo nhiệt.
Có người nói đến buổi chiều tối coòn biểu diễn hoa đăng, quả thật là kinh thành thịnh cảnh.
Hắn đi bộ nhàn nhã, dựa theo cảm ứng, dừng lại ở trước một miếu thờ.
Miếu thờ này cũng không lớn, chỉ có trước sau mấy gian phòng, nhỏ hơn Đô Thành Hoàng Miếu không biết bao nhiêu, hương hỏa cũng rất ít ỏi.
Bảng hiệu từ lâu loang lổ, trong lư hương chỉ có tàn nhan cùng tro bụi...
Thoạt nhìn, chính là một cảnh tượng gió thu tiêu điều, thê thảm chán nản.
- Miếu Thổ Địa?
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, không khỏi bất đắc dĩ:
- Tam sinh bất hạnh, phụ quách tri huyện; tam sinh làm ác, phụ quách tỉnh thành; tội ác đầy trời, phụ quách kinh thành... Thổ Địa này thật thảm!
Thổ Địa phần lớn chỉ có thể quản một thôn, ở trong kinh thành, đó chính là một con đường.
Có Đô Thành Hoàng châu ngọc ở trước, miếu Thổ Địa nho nhỏ, xác thực khó có thể có hương hỏa tín đồ gì.
Tuy tàn tạ, nhưng có thể may mắn còn sống sót đến nay, đã không tệ.
- Nhân quả dây dưa, là ở nơi đây?
Phương Tịch liếc mắt nhìn miếu Thổ Địa, không có tiến vào, mà bước chân như thường rời đi.
Thần thức của hắn đảo qua miếu Thổ Địa này, nhìn thấy trong điện thờ, Thổ Địa Công không giống hình tượng lão giả râu bạc trắng bình thường, mà là một thiếu niên tuấn tú.
Đồng thời, tượng thần tựa hồ được đổi mới, bên cạnh còn có một điện thờ trống, tượng thần trong đó đã bị phá huỷ, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh góc quần, hẳn là cung phụng một vị nữ thần.
Thế nhưng trừ cái này... thì không có dị thường gì.
...
Binh Bộ.
Cam Ngọc tiến vào bên trong, theo thường lệ đưa công văn, sau đó chuẩn bị trở về khách sạn chờ đợi triệu kiến.
Lấy Binh Bộ bận rộn, hắn chỉ là quan thất phẩm tép riu, có thể ở trong vòng nửa tháng được hồi đáp đã cám ơn trời đất.
Nhưng lần này, lại có chút không giống.
- Ngươi gọi Cam Ngọc? Ân... Nguyên Trục Châu Trung Dũng Giáo Úy?
Hắn còn chưa ra cửa lớn của Binh Bộ, một tên tiểu lại vội vã chạy tới.
- Chính là hạ quan!
Thái độ của Cam Ngọc rất tốt, dù sao cũng là người của Binh Bộ, không dễ đắc tội.
Huống chi... Đừng nhìn người ta chức quan thấp, chân chính luận đạo lục, nói không chừng có sáu bảy phẩm, thậm chí khả năng là tiền bối khóa trước của hắn!
Dù sao Đạo Đình nhũng quan nhiều, phẩm cao phối thấp nhìn nhiều thành quen.
Đồng thời có thể đến Binh Bộ, dù làm tiểu lại, cũng có rất nhiều người cướp phá đầu.
- Chà chà...
Lại viên này trên dưới đánh giá Cam Ngọc, chắp tay cười nói:
- Chủ Sự Binh Bộ muốn gặp ngươi...
Binh Bộ có một Thượng Thư, hai Tả Hữu Thị Lang, phía dưới còn có bốn Chủ Sự.
Bất luận người nào cũng là đại nhân vật có thể quyết định tiền đồ của Cam Ngọc.
Cam Ngọc đương nhiên không dám thất lễ, vội vàng nói:
- Kính xin dẫn đường.
Hắn theo lại viên này, đi qua mấy hành lang thật dài, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên lặng.
- Chính là chỗ này.