Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1826 - Chương 1989 - Hợp Đạo

Chương 1989 - Hợp Đạo
Chương 1989 - Hợp Đạo

Pháp tắc thiên địa chấn động, chỉ thấy một đạo hồ quang màu xanh biếc giống như trăng non, chém vào khuôn mặt Thiên Đế ở giữa không trung.

Vô số kiếm khí màu xanh bạo phát, rơi vào trên lá bùa ở giữa trán!

Lá bùa kia chấn động, hiện ra nhân gian bách thái, núi non sông suối, thậm chí cảnh tượng của trung thiên thế giới...

Ngân quang lại lóe lên lần nữa!

Bản tôn Phương Tịch căn bản không nhìn kết quả, sau khi chém ra một kiếm, lập tức trở về Địa Tiên giới.

Không chỉ vậy, hắn còn thông qua Chư Thiên Bảo Giám, thu Thần Đạo Hóa Thân về.

Sau đó Ngoại Đạo Hóa Thân ở giới này thành hay bại, đã không có quan hệ gì với bản tôn Phương Tịch.

Thành thì vui vẻ, bại cũng đáng mừng... Đúng lúc dừng lại, mới có thể an nhàn!

...

Quanh người Ngoại Đạo Hóa Thân ma khí lẫm liệt, hóa thành tầng tầng áo giáp kiên cố.

Trong con ngươi hắn lại lấp lóe tinh quang:

- Bản tôn toàn lực ra tay, phối hợp Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh hơn nửa, đã có uy hiếp tu sĩ Đại Thừa...

- Tuy Thiên Đế mơ hồ vượt qua Đại Thừa, nhưng này là do vị cách gia trì, bản thân hẳn vẫn là Đại Thừa kỳ! Bây giờ lại bị suy yếu, thậm chí cố ý lộ ra kẽ hở...

- Một chiêu rút kiếm trảm thiên này... có lẽ thành công!

Mà kết quả cũng lập tức sinh ra.

Trên trán Thiên Đế, Thần Đạo Phù Chiếu tựa như bao quát trung thiên thế giới lấp lóe quang mang.

Toàn thân thuần trắng, nhưng không phải trắng bình thường, mà trắng noãn như ngọc, lại giống như ánh sáng thái dương, nhìn như thuần trắng, lại do bảy màu đỏ cam vàng lục xanh lam tím hội tụ thành!

Ở trên phù chiếu, lại có một đạo thần văn cao quý.

Chỉ tiếc, Phương Tịch còn chưa nhìn rõ ràng nội dung cụ thể, tấm Thiên Đế Phù Chiếu này đã bị kiếm khí vô tận nuốt hết.

Trên bầu trời.

Một vết kiếm đột ngột hiện lên, sau đó xé rách đám mây, không ngừng lan tràn về phương xa...

Một kiếm khai thiên!

Răng rắc!

Tựa hồ Phương Tịch nghe được tiếng vật gì vỡ vụn, sau đó có một tia sáng trắng hạ xuống.

Hắn biết vận may của mình đến, lập tức lấy ra chí bảo Thanh Đồng Quân.

Tia sáng trắng kia tựa hồ bị ấn tỷ Thanh Đồng Quân hấp dẫn, chui vào trong thần ấn, nhanh chóng biến mất không thấy.

- Cái này... Không biết thành công hay không?

Trong lòng Phương Tịch chần chờ, thần thức quét qua, liền thấy khuôn mặt Thiên Đế hiện ra một vết nứt.

Sau đó vết rách không ngừng mở rộng, khiến gương mặt đó giống như mặt nạ vỡ vụn.

Một thiếu niên hiện ra.

Khuôn mặt kia không khác thiếu niên Thổ Địa Công chút nào, lại mặc Đế Quân Thần Bào, thần thái uy nghiêm.

- Đế Quân...

Minh Thổ Nữ Quân nhìn thấy tình cảnh này, hầu như mừng đến phát khóc.

- Châu nhi... Ta đã trở về.

Thiếu niên Thiên Đế khẽ vẫy tay, đứng sóng vai với Minh Thổ Nữ Quân.

Một đạo cầu vồng bảy màu hạ xuống, trong nháy mắt thân ảnh hai người biến mất không còn tăm tích...

Phương Tịch nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt lại hết sức nghiêm nghị:

- Nhân tính của Thiên Đế... trở về?

- Nhưng dù thành công, đạo hóa vẫn là vấn đề lớn... Thiên Đạo đồng hóa là một quá trình kéo dài, cho dù lần này loại bỏ tất cả ô nhiễm, cũng còn có lần sau!

- Thiên Đế có thể chống được tới hiện tại, đã nằm ngoài dự đoán của ta.

- Như vậy tiếp đó ngươi sẽ làm như thế nào? Phi thăng sao?

Thiên Đạo kia chỉ là Thiên Đạo của trung thiên thế giới, nếu Thiên Đế có thể nắm cơ hội phi thăng Đại Thiên Tiên Giới, tự nhiên sẽ thoát ly Thiên Đạo đồng hóa.

Không có ô nhiễm, thần tính sẽ thành lục bình không rễ... Giải quyết liền tương đối đơn giản.

- Có tình nhân sẽ thành thân thuộc... Đáng tiếc thời gian ngắn ngủi.

Trong lòng Phương Tịch yên lặng cảm khái.

Nếu Thiên Đế muốn phi thăng, vẫn sẽ cùng Minh Thổ Nữ Quân trời nam đất bắc.

Cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nào?

Nhưng thoạt nhìn không quá lạc quan, bởi vậy hắn mới lập tức trở về Thiên Đình, hẳn là có rất nhiều chuyện cần an bài...

Bất quá Phương Tịch ở giới này cũng có vài cái đuôi cần thu thập.

Hắn xoay người, rơi vào trong thần miếu Thổ Địa đã trống không, nhìn thấy Cam Ngọc tê liệt nằm trên mặt đất.

Cam Ngọc thấy được đại chiến vừa rồi, lúc này tâm như tro tàn, nhìn thấy Phương Tịch đến, một câu cũng không nói ra được.

Phương Tịch hừ lạnh, tay phải duỗi một cái.

Một thần ấn màu xanh hiện lên, thần uy mênh mông lan tràn.

Tuy hắn còn chưa luyện hóa chí bảo Thanh Đồng Quân này, nhưng vừa rồi sau khi dị biến, thoáng mượn uy năng trong đó lại không có bao nhiêu vấn đề.

Mà lúc này, hắn thình lình phát hiện, tựa hồ uy năng của thần ấn lại tăng lên.

Cái này hẳn là do lúc trước chứa đựng tia sáng trắng kia.

Bất quá hiện tại, Phương Tịch căn bản không quản những thứ này.

Tay cầm thần ấn, trên người hắn tựa hồ mặc một tầng y phục màu xanh hư ảo, đầu đội bình thiên quan, có mười hai chuỗi trân châu buông xuống.

- Ra đi!

Phương Tịch nhìn Cam Ngọc, hừ lạnh một tiếng.

Từ trên người Cam Ngọc hiện ra một vệt sáng, bên trong là một Thần Linh mặc trang phục võ tướng, quỳ trên mặt đất, nửa ngày không dám nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment