Cam Ngọc cũng mở mắt ra, liền nhìn thấy một thần nhân khó có thể miêu tả, tâm thần không khỏi bị đoạt, cũng ngẩn ra ở đó.
- Ngươi là người phương nào? Mau xưng tên ra!
Phương Tịch tùy ý mở miệng.
Võ tướng kia lại cảm giác có một luồng lực lượng mạnh mẽ khó có thể thừa nhận hạ xuống, đạo luật trấn áp thần hồn, làm hắn không tự chủ được nói lời thật:
- Ta chính là Quan Quân đại tướng quân Nguyên Thanh, một trong mười hai công thần khai quốc...
Cam Ngọc nghe được cái giới thiệu này nhất thời kinh ngạc.
Lại liên tưởng đến một màn lúc trước ở đại sảnh Binh Bộ, vẻ mặt không khỏi trắng bệch.
- Được rồi, ngươi tự vận đi.
Phương Tịch tùy ý khoát tay.
Lời vừa nói ra, trong hư không xuất hiện một tia áp lực vô hình.
Thân thể Nguyên Thanh run rẩy, nhưng lúc này lại không cách nào phản kháng, giống như người trước mặt chính là Thiên Tử nắm quyền sinh quyền sát trong tay!
Hoặc nói, ở trong Thần đạo, vị cách của Phương Tịch đã vượt qua Thiên Tử.
Bởi vậy có thể dễ dàng thao túng đạo luật ảnh hưởng đạo lục trong cơ thể Nguyên Thanh, lệnh hắn tự sát!
- Thần... Thần...
Thần lực trên người Nguyên Thanh khuấy động, muốn phản kháng, rồi lại không ngừng tiêu tan, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng, ở trong ánh mắt kinh hãi gần chết của Cam Ngọc, thần nhân kia chủ động cởi mũ, hai tay để dưới đất, cung kính dập đầu:
- Thần... lĩnh chỉ tạ ân!
Lời vừa thốt ra, trên người Thần Linh này bắt đầu bốc cháy lên ngọn lửa đen nhánh.
Ngọn lửa này tựa hồ không có nhiệt độ gì, nhưng lại thiêu đốt cực nhanh ở trên kim thân của Thần Linh.
Chỉ một lúc sau, thần thể Nguyên Thanh hóa thành tro tàn, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn tiêu tan, chỉ có Thái Thượng Đạo Đình Thượng Thanh Động Chân Bảo Lục nhất phẩm cùng thần chức Quan Quân đại tướng quân lưu lại tại chỗ.
- Cam Ngọc...
Phương Tịch chậm rải mở miệng.
- Đại... Đại Thánh có gì phân phó?
Lúc này Cam Ngọc đã hoàn toàn không thể lý giải Tỉnh Long Vương này.
Lực lượng rõ ràng chỉ là một Tỉnh Long Vương, vì sao có thể trưởng thành đến mức độ như thế?
Nếu năm đó nó có thần thông như thế, mình có tài cán gì, mới có thể ăn được thần khu của đối phương?
- Ngươi bị thần này phụ thể, xem như nguyên khí đại thương, không bằng nhận thần chức này bồi thường?
Phương Tịch cười chỉ chỉ thần chức và đạo lục.
Cam Ngọc liếc mắt nhìn, trong lòng không khỏi dâng lên khát vọng.
Bao nhiêu người đọc sách bạc đầu vì công danh, lại có bao nhiêu Tiến Sĩ cả đời cũng không thể bò đến nhất phẩm!
Đối với hắn hôm nay mà nói, chỉ cần gật gù, tất cả những thứ này liền không thiếu gì cả.
Mê hoặc như vậy đối với bất luận người nào ở thế giới này mà nói, đều khó có thể chống cự.
Con ngươi Cam Ngọc lấp lóe chốc lát, cuối cùng lại nói:
- Ta không muốn... nếu Đại Thánh đồng ý ban ân, kính xin rút đạo lục và chức quan của triều đình...
- Ân, còn rất quả quyết...
Phương Tịch gật đầu, tiện tay trảo một cái.
Trên mặt Cam Ngọc hiện ra vẻ thống khổ, sau đó nhìn thấy một tấm đạo lục và thần chức từ trong cơ thể mình bay ra.
Tuy trong lòng thất vọng mất mác, rồi lại có một loại cảm giác thoát khỏi lồng chim, toàn thân sảng khoái.
- Không có đạo lục, ngươi chỉ là một phàm nhân, nếu còn muốn tiếp tục tu hành, có thể đi tìm Mai Trường Không...
Phương Tịch thấy người này đạo tâm kiên định, không nhịn được chỉ điểm một câu.
Một câu này, là chấm dứt nhân quả.
Hắn đi ra miếu Thổ Địa, nhìn về phía hoàng cung, không khỏi cười lạnh.
Thanh quang lóe lên, Phương Tịch đã đi tới trước hoàng cung.
Ầm ầm ầm!
Cửa cung trầm mặc chốc lát, đạo luật trên đấy tự động hiện lên, sau đó chín tầng cung khuyết từng tầng mở ra!
- Bái kiến Thanh Đồng Quân!
Một đội Ngự Lâm Quân vội vã chạy đến, tướng quân nhìn thấy thần quang trên đỉnh đầu Phương Tịch, không khỏi kinh hãi đến biến sắc, vội vàng tung người xuống ngựa hành đại lễ.
Nhìn thấy tình cảnh này, sĩ tốt phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng lập tức quỳ xuống.
Trong Thần đạo đẳng cấp sâm nghiêm, mỗi kém một cấp, quyền lực địa vị đều khác nhau một trời một vực.
Nhất là thủ trưởng trực thuộc, càng nắm quyền sinh quyền sát trong tay!
Đạo Đình dù như thế nào, cũng phải phục tùng thiên điều của Thiên Đình!
Đây chính là quy củ!
Bởi vậy khi Phương Tịch mượn vị cách của Thanh Đồng Quân làm việc, ở trong tiểu thế giới này, quả thực là thuận buồm xuôi gió.
Hắn đi tới Thái Cực Điện cao nhất, nhìn thấy một người mặc y phục hoàng đế, đang quỳ ở trên mặt đất:
- Tiểu thần không nhận ra thiên nhan, mạo phạm Thanh Đồng Quân, kính xin quân thượng trị tội!
Cho dù là Thiên Tử nhân gian, nhưng ở trước mặt đại lão Thiên Đình chân chính, cũng chỉ là tiểu quan!
Phương Tịch nhìn Thiên Tử như vậy, thực có chút mất hết cả hứng.
- Được rồi, hủy tước vị Thiên Tử, thần hồn đánh vào Minh thổ... cứ như vậy đi.
Hắn vừa dứt lời, trong hư không có vô số đạo luật hiện lên.
Cái lưới pháp này do Thiên Tử bện, bây giờ lại thành công cụ ràng buộc Thiên Tử.
Thiên Tử nghe vậy, trong mắt không khỏi chảy xuống hai hàng nước mắt màu vàng óng, tử khí và y phục trên người không ngừng tán đi.