Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1847 - Chương 2010 - La Thiên

Chương 2010 - La Thiên
Chương 2010 - La Thiên

- Trong Nhân tộc, Trường Thanh Tử là vì bản tôn mà đối đầu...

- Ngũ Hành Tử cùng với tu sĩ Đại Thừa sau lưng, nghi là hung thủ khiến Phương Tiên Đạo Chủ vẫn lạc...

- Chỉ mấy người như vậy...

Phương Tịch âm thầm thở dài, trước đó là mình hữu tâm vô lực, chỉ có thể âm thầm phát triển.

Nhưng bây giờ mình Hợp Thể trung kỳ, lại có chiến lực Đại Thừa, muốn động thủ, vẫn có chút trở ngại.

- Đầu tiên là Ngũ Hành Tử cùng với tu sĩ Đại Thừa hậu trường... trước khi ta lên cấp Đại Thừa kỳ, phải tạm để xuống...

Dù sao tu sĩ Đại Thừa nắm giữ lực lượng pháp tắc, rất khó chơi.

Mà Phương Tịch dựa dẫm chỉ là một Thần Đạo Hóa Thân mà thôi, còn chưa đủ bảo hiểm.

- Bây giờ hai tộc Nhân Ma liên thủ đối kháng Yêu tộc cùng liên minh Dị tộc... Nếu ta đi giết Tự Tại Thiên Ma Vương, có chút cảm giác người thân đau đớn kẻ thù vui vẻ...

Cái này cũng là nguyên nhân Phương Tịch chần chờ.

Không chỉ có Tự Tại Thiên Ma Vương, còn có Trường Thanh Tử!

Làm một trong Nhân tộc Ngũ Tử, lúc này cũng đang tổ chức lực lượng chống lại liên minh Dị tộc, nếu đi giết... Chẳng phải biến thành Nhân gian? (*Nhân gian này là nói giống như Việt gian, Hán gian...)

Cũng may Phương Tịch rất kiên trì, đợi đại chiến kết thúc, hoặc sau khi mình có đầy đủ thực lực khiến đại chiến kết thúc, tự nhiên sẽ đưa bọn họ từng cái lên đường.

- Cũng được, để bọn họ sống thêm mấy năm...

- Như vậy... Chỉ có mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám bên Yêu tộc?

Phương Tịch suy tư.

Nhân tộc vốn đối địch với Yêu tộc, bây giờ Yêu tộc quy mô lớn xâm lấn, mình đi qua giết người đoạt bảo, là một chút gánh nặng cũng không có.

Thậm chí còn vì Nhân tộc mà chiến, có thể suy yếu thực lực Yêu tộc.

- Vậy quyết định như thế, trước tiên đi Yêu tộc!

- Bất quá, trước tiên phải đi xem tình huống một chút...

Tình huống của Phạm Thiên Vực rất không ổn, thành Thiên Phạm đã hoàn toàn luân hãm, ngoại trừ Bồng Lai Tiên Các dựa vào Cửu Long Yểm Nhật Đại Trận bảo vệ, cơ bản đều hóa thành khu luân hãm.

Mà nói thật... Chỉ là một Bồng Lai Tiên Các, lại không chiếm vị trí chiến lược gì, sau khi biến thành một khối vô bổ, vị Hợp Thể hậu kỳ của Vọng Nguyệt tộc kia cũng không thèm tấn công.

Sau khi thử nghiệm mấy lần liền lựa chọn từ bỏ, lại thông qua Thiên Phạm Vực làm bàn đạp, tiến công cương vực khác của Nhân tộc.

Phương Tịch đi tới mấy lần, tình cờ lộ diện ổn định nhân tâm, sau đó khởi động Chư Thiên Bảo Giám.

...

Thiên Lam Vực.

Làm một trong chín mươi chín đại vực của Nhân tộc, vị trí trung bộ của vực này, bốn phương thông suốt, buôn bán dồi dào.

Năm đó còn chưa đại chiến, Phương Tịch từng cưỡi truyền tống trận siêu cấp tới, cố ý chọn một hoang mạc linh khí mỏng manh bố trí tọa độ không gian, làm nơi buôn bán cùng phi tang thịt Hoang thú.

Lúc này.

Trong hư không ngân quang lấp loé, dường như hóa thành một cánh cửa vô hình.

Phương Tịch từ bên trong đi ra, thần thức quét qua, liền hóa thành độn quang màu xanh biến mất.

Xì xì!

Trên một núi hoang, một trung niên Trúc Cơ hai tay bấm quyết, đỉnh đầu ngưng tụ một viên hỏa cầu thật lớn:

- Các ngươi muốn chết, mau chóng giao di sản Phù gia ra đây, bằng không ở dưới Lạc Nhật Thuật của ta, sẽ chết không toàn thây!

Đối diện hắn, hai tu tiên giả Luyện Khí kỳ một già một trẻ đang trốn ở trong một trận pháp.

Ông lão kia có tu vi Luyện Khí viên mãn, tay cầm trận kỳ, đang đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm trung niên Trúc Cơ kia.

Pháp thuật Hỏa hệ kinh khủng như thế, hắn mượn địa lợi miễn cưỡng bố trí trận pháp cấp hai, xác thực khó có thể chống đối.

- Liệt Dương Tử, ngươi dám như thế, ông cháu chúng ta dù chết, cũng sẽ không để ngươi thực hiện được...

Hắn vừa lớn tiếng nói lời hung ác, vừa nhét một tấm Thổ Độn Phù vào trong tay cháu trai.

- Nhớ kỹ, chờ sau đó gia gia mở trận pháp, ngươi lập tức triển khai phù lục chạy trốn...

Lão giả Luyện Khí viên mãn thấp giọng dặn dò, vung trận kỳ, muốn thi triển biến hóa cuối cùng của trận pháp.

Đúng lúc này, một luồng linh áp khủng bố đột nhiên bạo phát!

Ầm ầm!

Đầu tiên là Trúc Cơ đạo nhân ở giữa không trung, pháp thuật phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi, rơi ở trên mặt đất.

Tiếp theo là lão giả cùng cháu trai ở sau lưng, đều cảm giác linh lực trong cơ thể trì trệ, như gánh núi cao, ngay cả điều động một tia pháp lực cũng cực kỳ gian nan.

- Các ngươi...

Chẳng biết lúc nào, trong sân xuất hiện một thiếu niên áo xanh.

Phương Tịch nhìn mấy tu sĩ kia, không khỏi nhướng mày:

- Bây giờ ngoại tộc áp sát, vì sao các ngươi còn tự giết lẫn nhau?

- Ngoại tộc? Ngoại tộc gì?

Thiếu niên mờ mịt.

Trúc Cơ đạo nhân kia nơm nớp lo sợ thi lễ:

- Chẳng lẽ tiền bối là Nguyên Anh chân quân, không, là Hóa Thần tôn giả?

Liên quan tới Dị tộc xâm lấn, hắn từng ở trong hội giao lưu nào đó, nghe một vị đại tu Kết Đan đề cập qua.

Nhưng chuyện này quá xa xôi!

Nhân tộc cương vực to lớn, đồng thời trải qua mấy lần yêu ma xâm lấn, lần nào không tay trắng trở về?

Bình Luận (0)
Comment