- Đáng tiếc, không thể giữ hai người này lại. Cho dù phù lục là thật, ta cũng không có nhiều pháp lực như vậy .
Nàng than khẽ một tiếng và nhìn về phía tu sĩ họ Ân đang đấu với Phong Bạch Mộng, khẽ gật đầu:
- Hôm nay tốt xấu gì cũng giữ lại được một người!
Nguyễn Tinh Linh khống chế lẵng hoa, bay về phía chiến trường của Phong Bạch Mộng, tiếng chuông trong trẻo lại vang lên lần nữa...
...
- Đáng chết, không ngờ được cô nàng kia tự nhiên khó giải quyết như vậy!
Lão nhị Khấu gia khống chế độn quang, trong nháy mắt đã bay xa mười mấy dặm.
Hắn âm thầm cắn răng:
- Xem ra lần này, hai huynh đệ chúng ta thua rồi. Ôi... từ khi tam đệ không rõ tung tích, ta càng ngày càng xui xẻo...
- Ta tạm thời ghi nhớ mối thù hôm nay, sau này nhất định phải cho Nguyễn gia đẹp mặt! Hừ!
Lão nhị Khấu gia đang gào thét không khác nào chó sủa, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một pháp khí mây đen chậm rãi bay tới.
Ở trên pháp khí còn có một người đứng chống một thanh kiếm sắt đen cực lớn, hình như đang đứng nhìn chiến trường phía xa.
Người kia nhìn thấy độn quang nhà mình, lập tức khiếp sợ đến mức quay đầu chạy trốn.
- Là thủ hạ của nữ nhân kia!
Trong mắt lão nhị Khấu gia lóe lên sự hung ác, muốn đuổi theo kết liễu người này!
Nhưng trong phút chốc, hắn vẫn thu lại ý nghĩ này:
- Chạy thoát thân quan trọng hơn... Xem như ngươi gặp may mắn!
...
- Sao hắn không đuổi theo tới đây nhỉ? Điều này không phù hợp với tính cách của phỉ tu!
Phương Tịch diễn kịch hồi lâu mới phát hiện độn quang kia lại có xu hướng trực tiếp rời đi. Hắn không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Nếu đối phương đuổi theo hắn, hắn có thể tái diễn cảnh tượng giết ngược lão tu trước đó, tiết kiệm một Phi Thiên Phù.
- Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc!
Hắn thở dài và lấy ra Phi Thiên Phù, vỗ một cái lên trên người mình.
Dưới pháp lực vận chuyển, cơ thể hắn không ngờ bay lên, tốc độ còn nhanh hơn Hắc Vân Đâu gấp mấy lần!
Trong phút chốc, lão nhị Khấu gia phát hiện kia ra tiểu tu Luyện Khí tầng bốn kia lại có thể không trốn, trái lại còn bay về phía mình. Hắn không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tiểu tử tự tìm chết!
Kim Giao Đao hóa thành một tia sáng bỗng nhiên lao tới!
Phương Tịch không tránh không né, quát lớn một tiếng.
Dưới chân cương phóng ra ngoài, toàn thân hắn giống như phủ thêm một tấm voan mỏng màu đỏ!
Keng!
Kim Giao Đao đập lên trên chân cương và bị bắn ra.
Trong chớp mắt tiếp theo, hắn đối diện với ánh mắt sợ gần chết của lão nhị Khấu gia.
Phi Thiên Phù!
Khí Quán Chu Thân!
Huyền Thiết Kiếm phát ra tiếng nổ, chỗ mũi kiếm hiện ra ba tấc kiếm quang đỏ đậm!
- Chém!
Hai tay Phương Tịch cầm kiếm giơ lên thật cao, đánh ra một chiêu Lực Phách Hoa Sơn!
Phụt!
Huyền Thiết Kiếm được cương khí rót vào cắt ra lồng bảo hộ màu vàng dễ như trở bàn tay, rơi xuống người của lão nhị Khấu gia.
Sau khi Phương Tịch lao ra một đoạn, lão nhị Khấu gia mới lấy lại tinh thần, trên trán hiện ra một tia máu kéo dài từ trên xuống dưới, một đường đi qua sống mũi, miệng đi tới bụng.
Tiếp theo, cơ thể hắn tách ra hai bên, chia làm hai nửa rơi xuống mặt hồ, một đường máu bắn lên trời cao!
Dưới một kiếm, phỉ tu bị chém chết!
Phương Tịch thu Huyền Thiết Kiếm, hết sức hài lòng về một chiêu này của mình.
Hắn cố ý không lựa chọn chém ngang mà chém dọc, chính vì sợ lực sinh mạng của tu sĩ quá mạnh mẽ, cho dù bị chém ngang lưng cũng có thể chống đỡ và thi triển bí thuật pháp khí gì đó.
Nhưng chém từ trên xuống lại khác, người đứng chết, tuyệt đối không cơ hội giãy giụa!
- Chỉ là không có tiên khí gì...
Phương Tịch phỉ nhổ một câu, sau đó thu túi trữ vật Khấu gia lão nhị và Kim Giao Đao khiến hắn rất quen mắt.
- Pháp khí này... quả nhiên cùng một bộ với lão tam Khấu gia. Không biết bao giờ mình mới có thể gom đủ bộ ba món.
Hắn thu Kim Giao Đao vào túi trữ vật, còn giấy kỹ túi trữ vật của lão nhị Khấu gia.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại lấy ra pháp khí hồ lô vàng của lão tu trước đó ra luyện hóa, điều khiển nó phun ra một quả cầu nước đen nện ở trên người mình!
Ầm!
Trong giây lát, pháp bào màu xanh đánh có miếng vá nứt ra, có vẻ vô cùng chật vật.
Nhưng trên da lại trơn nhẵn.
Lấy chân cương hộ thân, cho dù là pháp khí trung phẩm căn bản cũng không phá được sự phòng ngự của hắn.
- Chắc đủ rồi nhỉ?
Sau khi làm xong những việc này, Phương Tịch khống chế Hắc Vân Đâu lắc lư xông về phía trung tâm chiến trường.
Hắn tới không sớm không muộn, vừa vặn nhìn thấy Nguyễn Tinh Linh lắc chuông, làm cho tên tu sĩ họ Ân kia thất thần trong chớp mắt.
Vô số Mộng Điệp Cổ màu xanh lam lập tức bay tới, bao vây tu sĩ họ Ân.
Chờ đến khi Mộng Điệp Cổ tản ra, chỉ còn lại có một thi thể da bọc xương rơi xuống trong hồ.
- Tinh Linh làm tốt lắm!
Trên gương mặt Phong Bạch Mộng đầy vẻ vui mừng, thu túi trữ vật và pháp khí lá cờ nhỏ của tu sĩ họ Ân vào.