Lúc này, Hủ Mộc lão đạo và phu thê Vi Nhất Tâm cũng chạy từ hai hướng khác tới.
Thần khí của phu thê Vi Nhất Tâm vẫn dồi dào. Dù sao bọn họ là hai người đánh một, không có áp lực gì. Nhìn dáng vẻ của Hủ Mộc lão đạo hình như đã cạn kiệt pháp lực.
Nhưng chật vật nhất phải tính là Phương Tịch.
- Phương đạo hữu, không ngờ ngươi có thể sống sót trong tay của tu sĩ Lư gia Luyện Khí tầng năm kia?
Hoa Thiền Quyên che môi, có phần khó tin.
- Ta tiêu hao hết con át chủ bài, chiến đấu gian khổ rất lâu, cuối cùng đã giết chết được kẻ địch kia...
Phương Tịch giơ hồ lô vàng trên tay lên, cười gượng trả lời.
Bây giờ tình hình đã rõ ràng. Tiếp theo sẽ tới khâu phân chia lợi ích. Hắn phải hiện ra chút thực lực, bằng không ai cũng xem hắn là trái hồng mềm dễ bóp.
- Các vị đều không sao, vậy là đáng mừng rồi!
Nguyễn Tinh Linh hạ lẵng hoa xuống, ánh mắt lần lượt đảo qua trên thân bốn người và khẽ cười nói.
- Nhờ tiên tử có pháp lực cao cường đánh đuổi huynh đệ Khấu gia kia, bằng không chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn... Lão già không có năng lực, đã để cho tu sĩ Lư gia kia chạy mất rồi.
Hủ Mộc lão đạo cười gượng và chắp tay nói.
Vi Nhất Tâm lại lạnh lùng ném ra một đầu người.
Chờ đến khi Phong Bạch Mộng cũng xuống, mấy người bao vây xung quanh Lư Kính Thanh. Lư Kính Thanh được Kim Cương Phù bảo vệ, lúc này mới mở hai mắt ra. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt hắn đầy vẻ tuyệt vọng...
Đào Hoa Đảo.
Đảo này có phong cảnh đẹp tuyệt trần, có rừng hoa đào lớn. Lúc này đang mùa hoa đào nở rộ, cánh hoa rụng trông rất đẹp.
Kính Nguyệt Hồ.
Hồ này phẳng như mặt gương, xung quanh có linh vụ bay lên in xuống mặt trăng, không ngờ là một môn trận pháp.
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Ngày này, năm độn quang lao từ phía chân trời đến với thế sét đánh không kịp bưng tai, tiến vào trong trận pháp.
Trong đại viện Lư gia ở Kính Nguyệt Hồ.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Linh lạnh như băng ném ra một đầu người. Đó chính là đầu của Lư Kính Thanh. Trong âm thanh của nàng có kèm theo chút pháp lực, truyền khắp đại trạch:
- Lư Kính Thanh đã chết!
Bọn họ tới quá nhanh, trận pháp này còn chưa kịp phát động.
Nguyễn Tinh Linh rõ ràng biết sơ qua trận pháp của Lư gia. Nàng xông thẳng vào mắt trận, một kiếm lại chém đầu một lão tu Luyện Khí sơ kỳ!
Đại trận hộ sơn này của Lư gia hình như là của Nguyễn gia trước đây...
Đồng thời, một gia chủ Luyện Khí hậu kỳ và bốn cao thủ Luyện Khí trung kỳ của Lư gia đều chết hết, còn lại tối đa là Luyện Khí sơ kỳ căn bản không có lực lượng uy hiếp đám người Phương Tịch.
Bởi vậy sau khi giết chết Lư Kính Thanh, Nguyễn Tinh Linh lựa chọn đánh thẳng Hoàng Long!
Quan trọng hơn là... Phong Bạch Mộng không đi cùng!
Có lẽ tại hắn cảm thấy một mình Nguyễn Tinh Linh đủ trấn áp, có lẽ hắn có chuyện quan trọng khác.
Dù sao, công việc xấu xa tiếp theo sẽ do bốn người Phương Tịch thực hiện.
Có lẽ đối với tán tu, đây không phải là công việc xấu xa mà là công việc béo bở.
Dù sao, chiến lợi phẩm của kẻ địch bị giết chết đều dh bọn họ ngầm thừa nhận thuộc về người giết.
- Người có huyết mạch họ Lư, giết!
- Người nào ngoan cố chống lại không đầu hàng, giết! !
- Người nào cố ý phá hỏng tài vật, giết!
Nguyễn Tinh Linh trấn giữ trung tâm trận pháp, ba chữ giết kèm theo sát khí hơn người, giống như một lời tuyên ngôn nào đó mở ra một cuộc giết chóc.
“Đây là thế đạo của tu tiên giới, ngươi không giết người thì người giết ngươi sao?”
Phương Tịch ôm Thanh Hòa Kiếm, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đá văng ra một cánh cửa phòng.
- A a a, ta liều mạng với ngươi!
Trong gian phòng, một người thanh niên Luyện Khí sơ kỳ béo ục ịch cầm một tấm phù lục, lập tức rót pháp lực kích phát.
Vài gốc Thanh Mộc bắn lên trên màn ánh sáng hộ thể của Phương Tịch, nhưng chỉ khiến cho màn ánh sáng dao động một lát, không thể phá vỡ.
Dù sao người này chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, Phương Tịch là Luyện Khí trung kỳ, có thể áp chế trên phương diện cảnh giới!
Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm và sử dụng nó như một thanh kiếm bình thường, một kiếm chém ra lại xẹt qua cổ của tu sĩ này, đầu người bay lên.
Trong gian phòng truyền ra một tiếng nữ tử thét chói tai.
Phương Tịch nhíu mày, thấy đó là một người phàm thì lười để ý tới nàng, trực tiếp rời đi về một chỗ khác.
“Lần này, ta vẫn phải hiện ra thực lực một lúc.”
“Ừ, ta nên sử dụng cấp bậc Chân Kình võ đạo hay... Luyện Khí trung kỳ thêm Luyện Thể tầng hai, đủ vậy!”
Dưới chân hắn vận chuyển Chân Kình, thân hình giống như quỷ mỵ lướt qua mấy người.
Mấy người này kinh ngạc, bỗng nhiên thắt lưng dưới đều đồng thời tách ra, ngã xuống đất kêu lên thảm thiết:
- A a a!
Máu và từng cánh hoa đào bay loạn trong viện.
- Giết, bảo vệ Lư gia ta!
- Liều mạng với kẻ địch!
Phần lớn tu sĩ khác họ quỳ xuống xin tha, nhưng huyết mạch Lư gia còn lại là đang liều chết phản kháng.