Dù sao, bản thân bọn họ đều biết Nguyễn gia tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua cho bọn họ!
Một lão tu Lư gia tóc trắng xoá tức giận gào thét. Hắn hình như thi triển bí thuật ma đạo nào đó, khí tức nâng lên tới Luyện Khí trung kỳ, trên tay có từng phù lục lập lòe.
- Tiểu Lôi Phù? !
Vi Nhất Tâm kêu thảm một tiếng, bị sấm sét đánh trúng, nôn ra máu bay ngược sang một bên.
- Tất cả tạm thời lùi lại phòng thủ, chờ hiệu quả bí thuật của hắn qua lại tới!
Hủ Mộc lão đạo vung phất trần lên, bảo vệ mình.
Mà lúc này, Phương Tịch đi tới.
Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm trực tiếp xông về phía lão già kia.
- Tật!
Vẻ mặt lão già họ Lư trở nên dữ tợn, giơ tay lên phát ra một đạo Hỏa Cầu Phù.
Ầm ầm!
Ánh lửa khiến màn ánh sáng hộ thể của Phương Tịch nổ tung, sắp nện ở trên người của hắn.
Trong phút chốc, Phương Tịch vận chuyển Chân Kình và chém ra một kiếm, không ngờ giống như chém ra ngọn lửa, tiện thể mũi kiếm nhất thời thiêu đốt.
Vù!
Thanh Hòa Kiếm đâm vào trên pháp khí phòng ngự của lão già, trực tiếp đánh bay pháp khí này, tiếp theo giống như một dải cầu vồng xanh đâm vào ngực lão già.
- Giết tắc... Giết tặc đi!
Khóe miệng lão già đầy máu, hãy còn thì thầm.
Phụt!
Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm ra, không hề liếc nhìn thi thể lão già ngã xuống, lại lao về phía tu sĩ Luyện Khí khác của Lư gia.
Kiếm ảnh đi qua nơi nào, đầu người bay ngang nơi đó.
Cảnh tượng này khiến phu thê Vi Nhất Tâm lập tức biến sắc, gương mặt trở nên trắng bệch và khủng hoảng.
Hủ Mộc lão đạo chợt bừng tỉnh:
- Ta đã nói sao Phương đạo hữu tự tin như vậy? Hóa ra hắn còn là thể tu... Nhìn cách phòng ngự này, hẳn phải là Luyện Thể tầng hai? Chẳng trách trước đây hắn có thể giết chết kẻ địch Luyện Khí tầng năm... Còn dám có tâm tư kiếm linh địa, quả thật là tài cao giấu kỹ!
Phương Tịch không để ý tới những điều đó. Hắn chỉ một kiếm một người, giết chế những tu sĩ Lư gia có can đảm xuất hiện ở trước mặt mình.
Trong hoa đào bay lượn đầy trời, trên mũi kiếm Thanh Hòa Kiếm của hắn dính đầy máu.
Hắn không biết đã chém giết bao lâu, mãi đến khi một người tu sĩ cuối cùng quỳ trước mặt hắn, trên gương mặt đầy khủng hoảng:
- Chúng ta bằng lòng hàng phục, bằng lòng hàng...
- ...
Phương Tịch im lặng không nói, lau sạch mũi kiếm lên trang phục của một thi thể, ôm kiếm đứng ở dưới một gốc cây hoa đào.
...
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, dường như vạn vật thế gian đều không quan tâm.
Trên trấn Đào Hoa Đảo, khói bếp của người phàm vấn vít bay lên.
Tất cả Đào Hoa Đảo có mấy chục nghìn người phàm, bọn họ đều không biết vào giờ phút này, trời trên đỉnh đầu bọn họ đã thay đổi...
...
Vào ban đêm, bên trong đại sảnh của đại viện Lư gia ở Kính Nguyệt Hồ, vô số người quỳ trên mặt đất, ngay phía trước lại những đầu người chất đống thành Kinh Quan.
Những tu sĩ Lư gia thường ngày tỏ ra cao ngạo, lúc này mỗi người đều lộ ra gương mặt dữ tợn, đờ đẫn trước khi chết.
Mùi máu tươi lẫn mùi thối tản ra bốn phía, nhưng không ai dám nhíu mày.
Nguyễn Tinh Linh ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, trước mặt còn bày linh tửu và món ngon.
Bốn người Mộc Hủ ở bên cạnh. Phu thê Vi Nhất Tâm nhìn Phương Tịch bên cạnh có vẻ đang ngẫm nghĩ, bất giác thở gấp.
Hoa Thiền Quyên thậm chí chớp mắt ra hiệu mấy lần, phát hiện đạo lữ nhà mình vẫn không phản ứng, nàng không khỏi âm thầm tức giận.
Nàng đành cố nặn ra một nụ cười nhìn Phương Tịch, nhỏ nhẹ nói:
- Phương huynh đệ... Sau này chúng ta đều sẽ tu hành trên cùng một đảo, còn ở sát nhau, có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, chủ nhà nhà ta không giỏi ăn nói, nếu trước đây có chỗ nào đắc tội, vẫn mong huynh đệ đừng trách!
Nàng lại lén đạp Vi Nhất Tâm một cái, lúc này Vi Nhất Tâm mới ôm quyền chắp tay thi lễ, giọng điệu gượng gạo nói:
- Phương huynh đệ, xin lỗi...
- Hai đạo hữu nói đùa rồi. Đó chỉ là chuyện nhỏ, ta chưa bao giờ để tâm.
Phương Tịch mỉm cười đáp lại.
Chỉ cần không quấy rầy hắn trồng cây, có gì từ từ nói chuyện, bằng không...
Sau khi hai bên cười xóa mờ ân thù, Hủ Mộc lão đạo chậm rãi lên tiếng:
- Nguyễn tiên tử... đã kiểm kê xong.
Hắn liếc mắt nhìn đám người đang quỳ, khẽ cười nói:
- Lư gia có mười hai tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, tất cả đã bị chém đầu, sáu người khách khanh đã bị giết ba người, còn có ba người đầu hàng...
Về phần Luyện Khí trung kỳ của Lư gia dĩ nhiên đã đi theo gia chủ Lư Kính Thanh này.
Trong đó, một người bị phu thê Vi Nhất Tâm giết, còn có một người suýt nữa giết Hủ Mộc lão đạo, sau đó thấy tình hình không ổn đã chạy trốn.
Phương Tịch chỉ giết chết là khách khanh được mời từ bên ngoài tới.
- Ngoài ra, linh thạch, linh mễ trong nhà kho đại khái đều còn tốt... Đặc biệt trong ruộng thuốc có một gốc cây Linh Đào Thụ cấp hai. Nhờ có Phương đạo hữu ra tay nhanh gọn, quyết đoán, kiếm pháp nhanh chóng, mới không bị người ta phá hủy, bình yên vô sự.