- Khung xương và chủ thể... có thể lấy tế luyện làm khôi lỗi, làm sao cũng có thể tế luyện ra một khôi lỗi cấp bảy.
Sau khi tính toán, Phương Tịch thoả mãn gật đầu:
- Lục Hành Đại Thánh này giống như heo, toàn thân đều là bảo.
Lần này thu hoạch phong phú, là nhờ hắn động thủ liền tuyệt sát, không dây dưa đấu pháp, bảo vật không chút hư hao.
Mà Phương Tịch lưu lại Ngoại Đạo Hóa Thân, trừ tìm Trích Tinh Tử hỗ trợ sưu tập hải ngoại tiên phủ cùng chăm nom cố nhân, còn muốn vì Nhân tộc đại chiến ra một phần lực.
Dù sao vẫn là câu kia, chỉ là Ngoại Đạo Hóa Thân, chết luyện cái khác...
Đồng thời, làm náo động là ẩn tu Thanh Hòa Tử, có quan hệ gì tới Phương Tịch hắn?
- Tiếp theo... Đã đến lúc kích động lòng người nhất.
Phương Tịch cầm lấy bảo vật động thiên của Lục Hành Đại Thánh, thần niệm đảo qua mọi nơi.
Không lâu ngày, trên tay hắn có ánh sáng trắng lóe lên, lại hiện ra một cánh cửa nhỏ.
Ở trên cánh cửa hình như còn được gắn một mảnh đồng!
- Mảnh vỡ cuối cùng của Chư Thiên Bảo Giám...
Hắn thì thào nói, trong mắt lóe lên sự mê say.
Nếu không phải vì mảnh vỡ này, hắn cần gì phải tự làm khổ mình, tốn công tốn sức qua mai phục một vị Đại Thánh Yêu tộc!
Cũng may, bây giờ tất cả những nỗ lực này cuối cùng đã được báo đáp!
Phương Tịch dùng một tay bấm quyết và đánh ra một pháp lực.
Cánh cửa nhỏ kia lập tức mở ra, nhưng hoàn toàn không có dao động hư không.
Dù sao... Lưỡng Giới Môn là một món dị bảo đặc biệt, một cánh cửa khác đã sớm bị mình phá huỷ.
Bây giờ chỉ còn lại có một cánh cửa, cũng không có tác dụng gì lớn.
Hắn chắp hai tay lại trước ngực, Chư Thiên Bảo Giám hiện ra.
- Tật!
Một ánh sáng trắng bạc hạ xuống, bao phủ Lưỡng Giới Môn.
Chờ đến sau khi ánh sáng trắng bạc biến mất, mảnh đồng vỡ trên Lưỡng Giới Môn kia không ngờ đã biến mất không thấy đâu nữa!
Oong!
Lỗ thủng cuối cùng trên Chư Thiên Bảo Giám đã được ghép lại.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, bên cạnh nhất thời hiện ra ánh sáng màu vàng. Đông Hoa Thái Diệu Huyền Chân Vô Lượng Trường Thanh Đại Đế mặc long miện hiện ra, tay áo mở ra.
Vô số tiên ngọc chồng chất như núi hiện ra, tiếp theo nhanh chóng hóa thành hư vô.
Tiên khí nồng đậm hiện ra thành nhiều tầng giống như đám mây trắng, lại bị Chư Thiên Bảo Giám hấp thu chẳng khác nào cá voi hút nước.
Coong!
Trên Chư Thiên Bảo Giám có một ánh sáng trắng bạc lập lòe, vết nứt ban đầu cũng nhanh chóng lành lại.
Món vật này là bàn tay vàng theo Phương Tịch xuyên qua, cuối cùng đã hoàn toàn hồi phục lại trạng thái ban đầu!
Trên mặt Phương Tịch thoáng vui mừng. Pháp lực của Khô Vinh Quyết không ngừng tràn vào trong Chư Thiên Bảo Giám, hắn lại phát hiện mình khó có thể hoàn toàn chế luyện được chí bảo này.
Trong đầu hắn vừa nghĩ, Thần Đạo Hóa Thân đã ra tay, thần lực cấp bậc Đại Thừa tiến vào trong bảo giám bằng đồng lại giống như trâu đất xuống biển, không hề có kết quả gì.
Phương Tịch thật ra không quá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chư Thiên Bảo Giám này chỉ nhận bản tôn, thật ra bản tôn mở ra quyền hạn, Thần Đạo Hóa Thân và Ngoại Đạo Hóa Thân mới có khả năng mượn phần nào uy năng của bảo giám.
Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất khiến hắn không sợ hóa thân cắn trả!
- Xem ra, vẫn phải chờ sau khi bản tôn thăng cấp Đại Thừa kỳ, lấy Tiên Nguyên Lực chế luyện mới có hiệu quả...
Phương Tịch thì thào nói.
Hắn vẫn rất mong chờ thế giới sẽ được Chư Thiên Bảo Giám mở ra sau đó.
...
Cùng lúc đó, ở thành Thiên Nguyên, hai độn quang một trước một sau rơi xuống một quảng trường bạch ngọc.
- Thanh Hư tiền bối...
Một nữ tu Hợp Thể trung kỳ mặc váy trắng, dùng lụa trắng che mặt lập tức tiến lên. Nàng nhìn thấy Phương Tịch, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng:
- Đạo hữu bình an không sao, thật là quá tốt rồi. Trước đó, thiếp thân vẫn hơi lo lắng...
- Ha ha, lần này Phi Tuyết nha đầu ngươi đoán sai rồi. Cho dù lão phu đi chậm một bước, nhưng Thanh Hòa Tử kia vẫn sẽ không có chuyện gì đâu.
Thanh Hư Đồng Tử mỉm cười và nói tiếp:
- Bây giờ Yêu tộc sắp sửa công thành. Lão phu định ba ngày sau sẽ mở đại hội, khiến tất cả tu sĩ từ Hợp Thể trở lên tới tham gia, vừa lúc tuyên bố một vài chuyện...
Hắn nhìn Phương Tịch mỉm cười có phần ám chỉ:
- Đến lúc đó, tiểu hữu nhất định phải tới đấy.
- Nhất định rồi!
Phương Tịch ôm quyền đáp ứng. Sau đó, chỉ thấy Thanh Hư Đồng Tử chắp hai tay sau lưng, chậm rãi rời đi.
- Thanh Hư tiền bối luôn hành sự tiêu sái bất kham như vậy...
Cơ Phi Tuyết mỉm cười:
- Đạo hữu là tu sĩ vừa tới thành Thiên Nguyên sao? Đúng lúc để thiếp thân sắp xếp nơi ở...
- Ừ.
Phương Tịch gật đầu và thuận miệng hỏi:
- Cơ đạo hữu có quen biết với Thanh Hư tiền bối à?
- Năm đó, Thanh Hư tiền bối từng có ân với gia tổ... Huyền Vũ Các ta thành lập phần nhiều cũng nhờ vào uy danh của đối phương.
Cơ Phi Tuyết nghiêm mặt trả lời.