“Chẳng trách Huyền Vũ Các được xưng là thương hội trải rộng các cương vực ở Nhân tộc, hóa ra có một tu sĩ Đại Thừa như vậy ở phía sau chống lưng...”
Trong lòng Phương Tịch suy nghĩ, tiếp theo đi cùng Cơ Phi Tuyết rời đi.
Bây giờ trong thành, cả đám người đều thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc cảnh. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu sĩ cao cấp mặc phù giáp đi tuần tra.
Chẳng qua phần lớn bọn họ đều là tu sĩ cấp Hóa Thần, Phản Hư.
Lấy tu vi Hợp Thể của hai người Phương Tịch, tất nhiên có khiến các tu sĩ khác phải nhường đường. Lại có Cơ Phi Tuyết dẫn đường, cũng xem như đi lại thông suốt ở trong thành.
Không lâu sau, bọn họ đi tới một chỗ đỉnh núi tuyết trắng ở trung tâm thành Thiên Nguyên,.
- Ồ? Linh cơ ở đây...
Phương Tịch thoáng ngây người:
- Hình như là... tiên khí?
Trong tiên ngọc cũng chỉ ẩn chứa một tia tiên khí, có thể khiến cho Tu sĩ từ Phản Hư trở lên trực tiếp tăng thêm pháp lực.
Đồng thời trong bản địa Địa Tiên Giới hình như không có khoáng mạch tiên ngọc.
- Đúng vậy... Đây là dùng trận pháp chế tạo ra, tập trung số lượng lớn tiên ngọc để hình thành ngụy tiên mạch...
Cơ Phi Tuyết giải thích cho Phương Tịch:
- Trận này có thể tản ra tiên khí, có lợi cho tu vi chúng ta, giúp chúng ta nhanh chóng hồi phục pháp lực... Tuy ngụy tiên mạch này chỉ có thể duy trì trong vòng một trăm năm, còn phải không ngừng tập trung tiên ngọc... Nhưng vào trường hợp chiến tranh đặc biệt, cũng coi như cung cấp chút bổ ích cho tu sĩ cao cấp chúng ta.
- Đúng là có lòng.
Phương Tịch xúc động nói một tiếng.
Cho dù ngụy tiên mạch khá có lợi cho tu sĩ Hợp Thể.
Nhưng Nhân tộc đầu tư nhiều như vậy, có thể thấy được phần nào.
“Quả nhiên bất luận ở bất kỳ thời đại nào, chiến tranh đều đốt tiền nhất...”
Trong lòng hắn lặng lẽ thở dài.
Lúc này, hắn phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy đỉnh núi như ngọc, từng động phủ được lần lượt xây dựng quấn quanh nó.
Ở tầng thấp nhất, động phủ gần như chen chúc với nhau. Bàn về diện tích đại khái có diện tích tương đương với nhà của người phàm, nhiều không đếm xuể.
Thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy từng độn quang Phản Hư bay vào bay ra trong đó...
- Yêu cầu thấp nhất để vào ở trong Tiên Ngọc Sơn này là Phản Hư sơ kỳ, bằng không chỉ có hại chứ không có lợi...
Cơ Phi Tuyết nói:
- Động phủ của tu sĩ Hợp Thể chúng ta ở vị trí sườn núi... Đạo hữu có thể tùy chọn một chỗ không người.
Nàng dẫn theo Phương Tịch đi tới sườn núi Tiên Ngọc Sơn.
Động phủ ở đây còn rộng rãi hơn rất nhiều, diện tích khoảng một mẫu.
Tất nhiên không có cách nào so sánh được với cung điện sang trọng.
Nhưng Phương Tịch cảm nhận tiên khí trong hư không càng dồi dào hơn, hắn lại âm thầm gật đầu.
Thần thức của hắn đảo qua, thấy những động phủ có người ở tất nhiên đã sớm phát động trận pháp ánh sáng, không chút khách sáo bài xích thần thức của hắn ở bên ngoài.
Tiếp theo, hắn đã chọn được một chỗ:
- Là chỗ đó.
Phương Tịch lựa chọn động phủ nằm ở một bên sườn núi, có vẻ tương đối hẻo lánh, có một rừng trúc xanh, xung quanh có một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy quanh giống như một cái đai ngọc.
Sau khi đi vào trong động phủ, hắn chợt kinh ngạc, cảm thấy phạm vi vô cùng rộng lớn. Rõ ràng những động phủ Hợp Thể này đều được chế luyện trở thành từng động thiên.
Nhìn nó dường như có diện tích một mẫu nhưng thật ra không gian bên trong vô cùng rộng rãi, hoàn toàn có thể thỏa mãn các yêu cầu luyện tập pháp thuật, nuôi dưỡng linh thú, đạo binh…
Dưới đất được lát bạch ngọc, trên trần phòng khách gắn từng viên kim cương phát ra ánh sáng.
Cơ Phi Tuyết dẫn theo Phương Tịch đi xem một vòng trước, tiếp theo chỉnh lại trang phục thi lễ:
- Phi Tuyết cảm ơn đạo hữu đã cứu mạng. Huyền Vũ Các ta tất nhiên sẽ cố gắng báo đáp!
Phương Tịch ngồi ngay ngắn bất động, thản nhiên nhận thi lễ này.
Tuy hắn giết chết Lục Hành Đại Thánh Chủ vì mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám, nhưng ơn cứu mạng tất nhiên vẫn phải báo đáp giống như dòng suối phun trào.
Bằng không sẽ phá hỏng bầu không khí của Nhân tộc sau này, không tốt cho tất cả mọi người...
- Tại hạ chỉ vừa vặn gặp phải mà thôi...
Hắn đầu tiên khiêm tốn lắc đầu, sau đó nói tiếp:
- Ta nghe nói... Cơ đạo hữu chính là Đại Tông Sư trận đạo nổi tiếng ở Nhân tộc. Vàn về trình độ trận pháp có thể tiến vào top ba trong Nhân tộc? Tại hạ bất tài, cũng là một vị Trận Pháp Sư, tại hạ có rất nhiều nghi vấn muốn thỉnh giáo đạo hữu.
- Trận Pháp Sư?
Cơ Phi Tuyết sửng sốt, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Tịch bất chợt càng thêm thiện cảm, công nhận hắn là đồng loại.
- Không biết đạo hữu có nghi vấn gì khó hiểu? Thiếp thân nhất định sẽ cố gắng hết sức giải đáp...
Nàng tự tin nói.
Đây là tự tin của một vị Đại Tông Sư trận pháp đối với chuyên môn của mình!
- Như vậy thì tốt...
Phương Tịch mỉm cười và lấy ra Thái Nhất Kinh, một màn sáng hiện ra, trên đó lại có hình Cửu Cung Bát Quái được tạo dựng ra.
- Bảo vật trợ giúp thôi diễn trận đạo của đạo hữu này không tệ, có thể tương đương với Hà Lạc Trận Đồ của thiếp thân…