Cơ Phi Tuyết nhìn thấy Thái Nhất lại hoàn toàn không thấy kinh ngạc.
Dù sao trận pháp sinh linh chính là thao tác cơ bản, một vài trận pháp trận linh mạnh mẽ có trí năng vượt xa Thái Nhất, thậm chí có thể trực tiếp hóa hình người, nói chung không có gì khác với tu sĩ bình thường.
Phương Tịch lấy ra Thái Nhất Kinh chỉ để cho tiện biểu thị mà thôi.
Theo thần niệm của hắn thoáng động, Cửu Cung Bát Quái biến đổi, hiện ra một trận đồ.
- Đạo hữu có trình độ trận đạo không tầm thường, đã bước vào cấp bảy...
Trong mắt Cơ Phi Tuyết hiện ra sự nghiêm túc:
- Trận đồ này chắc hẳn liên quan đến Dung Trận, Điệt Trận. Thiếp thân bất tài, đúng lúc có chút nghiên cứu về phương diện này, hy vọng có thể giúp đạo hữu tham khảo đôi chút...
Nàng đưa ngón tay ra, trận môn nào đó trong trận đồ biến đổi, sửa lại một chỗ trận văn, trận pháp lập tức trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
- Cơ tiên tử... Chiêu này thật hay.
Phương Tịch thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, tiếp theo cũng chỉ tay.
Trên Thái Nhất Kinh xuất hiện từng trận văn phức tạp huyền ảo, tạo dựng thành vô số cấm chế đủ loại...
Ban đầu, Cơ Phi Tuyết còn có thể giống như Lã Vọng buông cần, nhưng càng về sau, giải đáp lại càng khó khăn, có đôi khi thậm chí phải vắt óc suy nghĩ thật lâu mới có thể đưa ra đáp án không quá chắc chắn.
Ban đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Tịch là chỉ điểm, sau biến thành giao lưu bình đẳng, thậm chí mơ hồ có ý thỉnh giáo.
Keng!
Thời gian không biết qua bao lâu, một tiếng chuông ngân giống như tiếng rồng ngâm bỗng nhiên vang vọng Tiên Ngọc Sơn, kéo hai người đang chìm đắm trong trận pháp quay về hiện thực.
- Hóa ra bất giác đã qua ba ngày sao?
Phương Tịch đứng lên, thích thú vươn vai một cái:
- Cảm ơn tiên tử đã chỉ điểm, sau này vẫn mong có thể được nói chuyện lâu mới phải...
- Thanh Hòa Tử đạo hữu, trình độ trận đạo của ngươi không kém gì thiếp thân, ngày khác chúng ta phải so tài đôi chút đấy...
Đôi mắt Cơ Phi Tuyết sáng như sao.
Nàng giao lưu trận pháp với Thanh Hòa Tử này, cũng thu được rất nhiều lợi ích. Trong lòng nàng vẫn còn kinh ngạc. Vì sao Nhân tộc xuất hiện một vị Đại Tông Sư trận pháp như vậy, mình lại không hề nghe nói tới?
Hai người nhìn nhau cười và đi ra khỏi động phủ, hóa thành hai độn quang lao tới trước đại điện bằng đá xanh cực lớn ở nơi nào đó của thành Thiên Nguyên.
Từng tu sĩ Phản Hư mặc bộ giáp màu vàng cung kính đứng ở hai bên, giống như bảo vệ.
Phương Tịch dừng độn quang, chỉ thấy từng vị tu sĩ Hợp Thể với khí chất bất phàm nối đuôi nhau tiến vào đại sảnh.
Sau khi đi vào đại điện, có không ít ghế đá xanh được lần lượt đặt ở hai bên. Đã có không dưới năm mươi vị tu sĩ Hợp Thể ngồi. Ngoài ra vẫn có người khác lần lượt tiến vào.
Ở vị trí hàng đầu tiên có năm cái ghế, lúc này có bốn cái ghế trống.
Trên cái ghế duy nhất có người là một tiểu hòa thượng với gương mặt hiền từ đang ngồi xếp bằng. Người đó chính là Kim Cương Tử!
Từ vị trí này là biết chỗ ngồi của Ngũ Tử Nhân Tộc hoàn toàn khác với các tu sĩ Hợp Thể bình thường!
Kim Cương Tử nhìn lướt qua Phương Tịch nhưng vẫn chưa nhận ra được lai lịch của Thanh Hòa Tử.
Dù sao Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công am hiểu nhất là biến hóa, Phương Tịch đã là Hợp Thể trung kỳ.
Phương Tịch nhìn lướt qua một vòng và khẽ cười, chọn một cái ghế trống ngồi xuống.
Trong phần lớn tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ ở đây, tu vi Hợp Thể trung kỳ của hắn tuyệt đối không tính là người yếu, lại thêm phần lớn tu sĩ Hợp Thể đều có tin tức nhanh nhạy, hai bên lần lượt nhìn qua với ánh mắt thân thiết và mỉm cười.
Hắn lần lượt gật đầu đáp lại. Ánh mắt hắn dừng lại trên thân một lão già tóc trắng mặc pháp bào Vạn Tinh một lát, tiếp theo bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian không biết qua bao lâu, Phương Tịch mở hai mắt ra.
Ầm ầm!
Cửa chính của đại điện đóng lại, từng cái đèn bằng đồng chứa mỡ của Giao Nhân chục nghìn năm sáng lên, khiến trong điện sáng như ban ngày.
Lúc này, có hơn tám mươi ão quái Hợp Thể tập trung. Mà ở trên chủ tọa, bên cạnh Kim Cương Tử đã có thêm hai tu sĩ khác.
Một người trong đó là lão già mặc áo lông năm màu trên người. Phương Tịch tất nhiên nhận ra người này. Đó chính là Ngũ Hành Tử!
Chỉ có điều người có mâu thuẫn với đối phương là Phương Tịch. Bây giờ, Thanh Hòa Tử và người này vẫn không thù không oán, nhìn lướt qua lại thôi.
Tiếp theo, hắn nhìn tới thiếu nữ mặc giáp màu đen, tóc tím mắt đen, khí chất giống như hoa quỳnh trong đêm.
- Ma tu Hợp Thể đỉnh phong... Hóa ra Ma Vân Tử là người này?
Phương Tịch quan sát, chỉ cảm thấy làn da của Ma Vân Tử này trắng đến mức gần như phát sáng, mắt giống như vòng xoáy, không ngờ có ý hút tầm mắt của mình vào trong đó, trong lòng hắn không khỏi run sợ.
Ma Vân Tử dường như có cảm ứng nhìn sang. Khi nhìn thấy Phương Tịch, nàng không ngờ lại mỉm cười.