- Ngươi rót vào ít pháp lực, bắt đầu từ hôm nay, nó cũng là chứng nhận của ngươi.
Nguyễn Tinh Linh giải thích cách dùng lệnh bài:
- Dựa vào lệnh bài này, ngươi có quyền hạn ra vào Thủy Nguyệt Đại Trận của Kính Nguyệt Hồ ta.
- Cảm ơn đạo hữu!
Phương Tịch thu lệnh bài và nói cảm ơn, trong lòng dâng lên sự kích động.
Cuối cùng, cuối cùng...
Hắn sắp bắt đầu trồng cây!
...
Phỉ Thúy Nhai ở phía đông của Đào Hoa Đảo, cách Kính Nguyệt Hồ và Song Tử Phong mười mấy dặm đường.
Phương Tịch đi tới Phỉ Thúy Nhai, chỉ thấy ở đây tiếp giáp Vạn Đảo Hồ, phía đông chính là hồ nước nhìn không thấy bờ, thỉnh thoảng lại có cành hoa rơi trên vách núi đá.
Tất cả vách đá thoạt nhìn có màu xanh, từ phía xa nhìn lại giống như một khối phỉ thúy cực lớn, vì vậy có tên là Phỉ Thúy Nhai.
Mặc dù ở Phỉ Thúy Nhai này có ít linh mạch nhưng không nhập lưu, linh khí thật sự không đủ.
Phương Tịch đi lên vách núi, lại nhìn thấy mười mấy mẫu linh điền đã được khai khẩn. Ở bên cạnh linh điền còn có mấy gian nhà gỗ, chắc hẳn là do linh nông làm thuê cho Lư gia dựng lên.
Về phần những linh nông kia?
Nếu bọn họ không bị giết chết vào ngày hôm qua, đại khái đều thần phục hoặc chạy trốn. Dù sao đó là vấn đề của Nguyễn Tinh Linh, không cần hắn quan tâm.
- Năm nay ta hai mươi mốt tuổi, đúng lúc còn trẻ trung. Nếu kịp, có thể gieo hạt giống Xích Huyết Linh Mễ.
Phương Tịch chạy khắp trên dưới Phỉ Thúy Nhai một lượt, xác nhận có mười ba mẫu linh điền, đồng thời được chăm không tệ lắm. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu:
- Có thể nhìn ra được, linh nông lúc trước chắc hẳn canh tác rất tận tâm. Đáng tiếc... Đáng tiếc...
Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trồng Yêu Ma Thụ bây giờ.
Phương Tịch là một người rất kiên nhẫn. Sau khi xác nhận quyền sở hữu ở đất này, ít nhất phải chờ một hai năm, đánh ra danh tiếng đã.
Sau đó hắn sẽ bố trí trận pháp, ẩn nấp bên trong, đồng thời chậm rãi xây dựng tính cách quái gở, không thích qua lại với người khác để giảm bớt lui tới với tu sĩ trên đảo.
Cuối cùng hắn còn phải tìm cơ hội diễn trò, tốt nhất là làm mình bị thương nặng, sau đó nản lòng thoái chí ở chỗ này dưỡng lão.
Lâu ngày, chắc hẳn sẽ không có người nào tới quấy rầy hắn trồng cây.
Về phần mấy năm?
Vẫn trồng ít linh mễ, sau đó yên tâm tu luyện đi.
Trường Xuân Quyết đột phá tới tầng thứ năm là chuyện tốt, tiếp theo không có bình cảnh, chính là quá trình không ngừng tích góp.
Két một tiếng!
Phương Tịch đẩy cửa gỗ ra và đi vào trong nhà.
Mấy căn nhà gỗ gỗ này được dựng rất đơn sơ, các bàn ghế đồ dùng trong phòng đổ ngổn ngang, khắp nơi có thể thấy được nồi vỡ bát mẻ, vừa nhìn đã có thể tưởng tượng cảnh tượng linh nông trước đây hoảng loạn rút lui thế nào.
“Số phận của gia chủ này cuối cùng thế nào? Chắc không phải bị điều đi đấu pháp, sau đó chết ở dưới kiếm của ta chứ? Lại vì khế ước thuê mấy mẫu ruộng này à?”
Phương Tịch cảm thấy bất đắc dĩ.
Chẳng qua hắn nghĩ tới mình trước đây ở Thanh Trúc Sơn vì khế ước thuê sáu phần linh điền mà cam tâm làm tá điền, lập tức cảm giác nghẹt thở...
“Nếu không phải thức tỉnh bàn tay vàng, không chừng ta cũng bởi vì sáu phần đất này mà bị Tư Đồ gia chiêu mộ qua liều mạng...”
“Lấy tình trạng thảm khốc của cuộc chiến lúc đó, nguyên thân chỉ là tu vi Luyện Khí sơ kỳ gần như trăm phần trăm sẽ chết trận!”
“May là ta chạy trốn nhanh!”
Phương Tịch mang theo chút may mắn, cẩn thận quan sát hình dạng và cấu trúc của căn nhà gỗ, sau đó lắc đầu:
- Không được, phải hủy đi xây dựng lại!
Nếu không có vấn đề gì, hắn sẽ ở chỗ này rất lâu, căn nhà gỗ này quá nát.
Dựa theo suy nghĩ của Phương Tịch, ít nhất cũng phải làm một tứ hợp viện nhỏ?
Đồng thời trong lúc xây tạo còn có thể thêm không ít phương tiện do mình phát minh rai.
- Một người làm quá phiền phức, bản đảo có thị trấn, trên đó có người phàm đắp tượng, thợ xây đều có thể gọi tới dùng.
Phương Tịch lập tức quyết định tạm chấp nhận ở trong căn nhà gỗ này, sau đó đi gọi người phàm tới mảnh đất này xây dựng lại một tiểu viện.
Hắn nghĩ tới đây lại ngồi không yên, lấy ra Hắc Vân Đâu chạy về phía trấn người phàm duy nhất trên Đào Hoa Đảo.
Trấn người phàm trên Đào Hoa Đảo có tên là Đào Hoa Trấn. Nó cũng không lớn lắm, được lát đá xanh, từng nhà cách nhau khá xa, cơ bản đều có sân, trong sân đều trồng hoa đào.
Phương Tịch khống chế pháp khí bay qua, người đi trên đường đều lần lượt quỳ xuống, mời miệng nói tiên sư gì đó.
- Trưởng trấn của bản địa ở đâu?
Hắn đứng ở trung tâm thị trấn và hét lên một tiếng.
Không lâu sau, một người trung niên mặc áo sam bằng lụa, tướng mạo phúc hậu đi ra khỏi đám người:
- Tiên sư đại nhân, bỉ nhân là Chu Toàn Hữu chính là trưởng trấn của bản địa... Bây giờ còn một thời gian nữa mới tới Trắc Linh Đại Điển, không biết tiên sư có gì căn dặn?
Con cháu tu tiên giả chưa chắc đã đời đời có linh căn. Bởi vậy bất luận Lư gia hay Nguyễn gia cứ cách mấy năm lại tới trấn người phàm kiểm tra linh căn cho đứa trẻ, xem như con đường bước lên trời của người dân trong trấn.