Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 191 - Buổi Lễ

Chương 191 - Buổi lễ
Chương 191 - Buổi lễ

Đương nhiên, đứa trẻ có linh căn bị Lư gia dẫn đi mấy lần trước, kết quả đều rất thảm...

Phương Tịch cũng biết chuyện này, khoát tay:

- Ta không phải tiên sư tới kiểm tra linh căn. Ta đến từ Phỉ Thúy Nhai. Ta cần xây dựng một trạch viện trên đó. Ngươi thu xếp vài người qua đó, mang theo lương khô. Mỗi ngày các ngươi đi làm, ta sẽ không thiếu lợi ích cho các ngươi.

Hắn nói xong, vỗ một cái vào túi trữ vật và móc ra mấy thỏi vàng ném qua.

Hắn làm như vậy ở trước mặt mọi người, cũng không sợ đối phương tham ô, trực tiếp khống chế Hắc Vân Đâu rời đi.

Cho dù Phương Tịch rời đi rất lâu, Chu Toàn Hữu vẫn cong lưng cúi người rất sâu, trên gương mặt đầy vẻ lấy lòng...

Thời gian thấm thoát đã qua một tháng.

Dưới Linh Đào Thụ cấp hai nằm ở vị trí trung tâm khu vực ruộng thuốc Kính Nguyệt Hồ.

Nguyễn Tinh Linh mặc một bộ cung trang màu hồng, vuốt ve cây đào giống như con rồng có sừng, sắc mặt dường như đang nhớ lại, đang hoài niệm...

Ở trên cành cây Linh Đào Thụ còn treo mấy quả đào màu xanh, rõ ràng chưa chín.

- Ta nhớ... đã ăn đào này suốt ba năm, ăn rất ngọt. Đáng tiếc phụ thân không cho ta ăn nhiều, nói phải giữ lại để đặt cơ sở cho đám hài đồng. Linh lực của cây đào này ôn hòa, tuyệt đối không có độc, là đồ tuyệt vời để bồi nguyên đặt cơ sở... Năm đó, Lư tặc tạo phản, phụ thân rõ ràng đã ra lệnh phá hủy cây này nhưng lại luyến tiếc...

Nguyễn Tinh Linh thì thầm như tự nói:

- Bây giờ... linh thực này chung quy đã trở lại trong tay ta.

- Tinh Linh, ngươi có thể chịu nhục, cuối cùng báo được thù lớn lão phu cũng rất vui mừng.

Một lão già mặc trang phục áo bào hình hạc chậm rãi bước tới. Không ngờ người đó là Phong Bạch Mộng.

Hắn khẽ vuốt chòm râu, giọng điệu hiền hòa:

- Bây giờ ngươi không cần phải lo lắng về trong minh, có lão phu, Hủ Mộc lão đạo cũng có vài phần quan hệ. Dù sao Nguyễn gia ngươi cũng là chính chủ của Đào Hoa Đảo, bây giờ trấn áp nghịch tặc, không ai có thể nói gì...

- Về phần mấy nhà gần đây, nhà Bạch Vũ Phong ta và nhà Hắc Sa Mạc Gia tất nhiên sẽ ra lực ủng hộ ngươi. Dù sao chúng ta cũng là quan hệ thông gia... Lư Kính Thanh kia cũng biết vậy nên không kết giao với hai nhà chúng ta, trái lại lấy lòng Kim Nha Lão Quái ở Kim Diễm Đảo. Nhưng Kim Nha Lão Quái làm sao có thể vì một người chết mà chống lại ba nhà chúng ta? Ngươi sẽ ngồi vững trên vị trí đảo chủ. Chẳng biết bao giờ ngươi mới tổ chức đại điển nhậm chức đảo chủ? Ta nhất định bảo Mãn Lâu mang một phần quà mừng lớn qua!

Phong Bạch Mộng nói mãi, nói rất nhiều.

Hình như người đã già đều thích nói nhiều:

- Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ Mãn Lâu không? Tiểu quỷ năm đó đã có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự!

- Nhưng linh địa trên Đào Hoa Đảo tốt như vậy lại đưa cho người ngoài? Hủ Mộc lão đạo kia thì thôi, ba tán tu còn lại chẳng qua là Luyện Khí trung kỳ, lại không có quan hệ hay thành thạo một nghề...

Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh kiên định:

- Ta tự có tính toán về chuyện này, Nguyễn gia ta không đủ người, cần người giúp đỡ!

- Chuyện này dễ thôi!

Phong Bạch Mộng vỗ tay một cái, cười nói:

- Ngươi thiếu người, Bạch gia ta và Mạc gia không phải có sao? Đều là người một nhà, chúng ta còn có thể hại ngươi sao?

- Ôi... Các ngươi cần gì phải ép ta?

Gương mặt Nguyễn Tinh Linh dần lạnh lẽo:

- Nếu tằng ngoại tổ phụ tới đây, Tinh Linh lại nói rõ ràng... Cho dù sau này muốn mời người tới ở rể, ta cũng tuyệt đối không chọn từ Mạc gia và Phong gia. Dù sao, ta là họ Nguyễn!

- Ngươi...

Chòm râu Phong Bạch Mộng run run, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng:

- Ôi... Nguyên Triển có nữ nhi tốt đấy.

...

Trên Phỉ Thúy Nhai, một đám người phàm cầm bản vẽ Phương Tịch đưa, đánh nền, chất gạch... Làm vô cùng ra sức.

Phương Tịch thỉnh thoảng qua kiểm tra. Bọn họ đều nơm nớp lo sợ, tươi cười lấy lòng, chỉ thiếu quỳ xuống đất dập đầu.

Đồng thời, phần lớn bọn họ đều mặc đồ cũ nát, có rất nhiều miếng vá, thoạt nhìn xanh xao vàng vọt.

Nhưng chính là vậy, hắn vẫn cảm giác bọn họ mạnh hơn dân chúng Việt Quốc nhiều.

Phương Tịch thấy vậy, cũng chỉ có thể âm thầm may mắn vì mình không có mặc thành bách tính bình dân không có linh căn.

Nếu không, cuộc sống này sẽ càng ngày càng đi xuống.

Hắn đi tới trong linh điền, bắt đầu làm cỏ, bón phân...

Hắn thỉnh thoảng thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật và Canh Kim Thảo Thế Kiếm, xúc động vì nghề cũ của mình rốt cuộc không hề tụt hậu nữa.

- Phù...

Sau khi cày cấy một mẫu ruộng, Phương Tịch ưỡn lưng, hung hăng thở ra một hơi.

- Nói chung, một vị linh nông chết no cũng chỉ làm được ba bốn mẫu rộng.

- Bây giờ ta có mười ba mẫu đất, nếu là tình hình bình thường đều có thể mướn vài nhà linh nông, làm một tiểu địa chủ bản tu tiên... Sau đó có vợ yêu thiếp đẹp, ăn sung mặc sướng, sống trong đại viện cấp cao sẽ vui vẻ biết bao!

- Cũng may ta là thể tu, một người cũng chịu đựng được.

Bình Luận (0)
Comment