Tai Phương Tịch thính hơn phu thê Vi Nhất Tâm nhiều, hắn nghe đến đó thì lập tức cảm giác bất đắc dĩ.
Địa bàn chỉ là một đảo nhỏ, cũng có thể nói thành giang sơn.
Chẳng lẽ lão tu làm nghề phong thủy, lừa đảo phàm tục để lập nghiệp? Hay hắn tu luyện qua Đồ Long Thuật gì đi?
- Phương đạo hữu, mời uống trà!
Vi Nhất Tâm cố nặn ra một nụ cười, chủ động làm dịu mối quan hệ với Phương Tịch hòa.
Trải qua mấy ngày nay gần đây được đạo lữ khai đạo, hắn cũng kịp phản ứng.
Sau này, hắn chính là tu sĩ có căn cơ, không cần đi đánh đánh giết giết nữa, vẫn phải tạo quan hệ tốt với hàng xóm.
Chuyện này có ích vô hại!
Hơn nữa, trong Đào Hoa Đảo cũng không phải gió êm sóng lặng!
- Ừ, phu thê các ngươi đã an cư ở Tây Phong chưa? Các ngươi chuẩn bị sau này sẽ sinh sống thế nào?
Phương Tịch uống linh trà, thuận miệng hỏi một câu.
- Trên Tây Phong có rất nhiều căn nhà, chúng ta sửa chữa một lúc là có thể ở lại...
Lần này là Hoa Thiền Quyên chủ động tiếp lời. Nàng cười tự nhiên, trên người đầy sức sống, gương mặt tràn ngập sự mong chờ đối với tương lai:
- Còn có một biển hoa rất đẹp mắt... Ta biết thuật chăn nuôi Ngọc Phong, chuẩn bị sẽ thuần dưỡng thêm một ít. Năm sau lại có thể thu lấy linh mật. Thật ra chủ nhà ta quen lấy đao giết người, ngay cả một tổ ong cũng làm không được, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất khó coi...
- Bây giờ chúng ta có linh địa, sau này tu luyện có thể tiết kiệm đan dược, mua thêm ít linh loại. Đạo hữu là Linh Thực Phu, nhất định phải dạy hai chúng ta làm ruộng đấy. Ta không muốn sống cuộc sống liếm máu trên vết đao nữa. Đúng lúc bán đi pháp khí còn có thể mua được mấy trang phục đẹp...
Nàng nói liên miên hồi lâu, cuối cùng lại mời:
- Ta với chủ nhà chuẩn bị thành lập một gia tộc, gọi là Song Tử Vi thị, ngươi thấy thế nào?
- Sao chuyện như vậy cũng lấy nói ra?
Gương mặt Vi Nhất Tâm đỏ lên.
Phương Tịch sửng sốt, bất chợt nhìn về phía bụng bằng phẳng của Hoa Thiền Quyên, cảm thấy bất đắc dĩ.
Muốn thành lập một gia tộc Luyện Khí, đối phương vẫn còn có gánh nặng mà đường xa.
- Phong Mãn Lâu của Phong gia ở Bạch Vũ Đảo, Mạc Thanh Ngọc của Mạc gia ở Hắc Sa Đảo đến rồi!
Ngoài cửa, giọng nói trung khí của Hủ Mộc lão đạo truyền đến.
Phần lớn vị khách đều nhìn qua, chỉ thấy hai thanh niên tu sĩ, một người mặc trang phục màu trắng, một người mặc áo bào xanh cùng đi đến. Bọn họ trông đều giống như ngọc thụ lâm phong, phong độ phiêu dật, khiến cho người ta âm thầm cảm phục.
- Phong gia và Mạc gia không biết xấu hổ, muốn làm người ở rể, ta khinh!
Hoa Thiền Quyên cúi đầu gắt một câu, vẻ mặt không quá dễ nhìn.
- Người ở rể?
Phương Tịch liếc mắt nhìn Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc và thoáng gật đầu:
- Cũng đúng... Nếu có thể cưới Nguyễn đảo chủ thì thật sự là chuyện tốt được cả người lẫn tiền.
Thật ra loại chuyện như vậy cũng không tính là gì.
Ít nhất chứng tỏ Bạch gia và Mạc gia còn có khuynh hướng lựa chọn sử dụng thủ đoạn tương đối ôn hòa.
Đối với Phương Tịch, như vậy là đủ rồi.
Về phần Đào Hoa Đảo họ Nguyễn hay họ Bạch, chỉ cần không quấy rầy hắn trồng cây, có gì cũng có thể từ từ nói chuyện.
- Phương đạo hữu... Ngươi hình như còn chưa có đạo lữ?
Hoa Thiền Quyên đột nhiên hỏi ra một vấn đề khiến Phương Tịch dở khóc dở cười.
Tuy nữ tu này biết tiến lui có chừng mực, nhưng có đôi khi luôn có thể nói ra vài điều ngây thơ, không người nào nói được.
- Ta mới là Luyện Khí trung kỳ... Đồng thời một lòng hướng đạo nên không muốn tốn tâm tư vào chuyện tình yêu nam nữ!
Phương Tịch nghiêm mặt trả lời:
- Sau này không cần nói tới chuyện này nữa!
- Là thiếp thân lỡ lời!
Hoa Thiền Quyên nhìn sắc mặt trượng phu, vội vàng cúi đầu.
...
- Đảo chủ đến!
Sau khi các vị khách của Phong gia và Mạc gia đã đến đông đủ, theo tiếng hô của Hủ Mộc lão đạo, Nguyễn Tinh Linh mặc một pháp bào màu đỏ bước tới. Nàng ngồi ở trên chủ vị, cầm chén rượu lên:
- Các vị có thể tới, Nguyễn thị rất cảm kích, vẫn mời các vị uống cạn chén này!
- Đảo chủ khách sáo!
Đám người Phương Tịch vội vàng nâng chén, khách và chủ đều vui mừng.
- Ha ha... hàng xóm tốt bụng của hão phu mở tiệc mời khách, sao có thể không mời lão phu?
Bỗng nhiên, một giọng điệu kỳ quái vang lên từ bên ngoài đại viện.
Hủ Mộc lão đạo thoáng biến sắc, cảm ứng được pháp lực của người nói chuyện này hình như mạnh hơn Luyện Khí hậu kỳ gấp mấy lần!
Ánh sáng màu vàng nhất thời hiện ra, trong đình viện lại xuất hiện thêm một bóng người!
Người này có tướng ngũ đoản, còn chưa quá một mét rưỡi, hai con mát như đậu xanh, thực sự khiến người không dám lấy lòng. Hắn mặc một bộ pháp bào màu vàng, khí tức trên người lại vô cùng mạnh mẽ, không ngờ đạt đến cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn!
- Là Kim Nha Lão Quái của Kim Diễm Đảo. Sao người này cũng tới đây?
Sắc mặt Phong Mãn Lâu lập tức thay đổi.
- Kim Nha Lão Quái? "
Các vị khách tán tu đều câm như hến.