Mộc Văn nghe đến đó, mơ hồ có chút đắc ý.
Hắn lại nghe Hủ Mộc lão đạo nói:
- Văn nhi, ngươi còn không mau ra mắt Phương thúc thúc ngươi! Phương thúc thúc ngươi không chỉ giỏi làm ruộng, trước đây một người một kiếm gần như giết xuyên cả Lư gia, có vài phần phong độ của kiếm tu đấy!
- Ra mắt Phương thúc thúc!
Mộc Văn bất đắc dĩ tiến lên hành lễ với Phương Tịch trông chỉ trạc tuổi mình, trong lòng hắn lại oán thầm:
“Một người một kiếm giết xuyên Lư gia? Lúc đó, trong Lư gia chỉ có tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, lại có đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ é trận, ta lên ta cũng làm được!”
- Hiền chất mau mau đứng lên...
Hai tay Phương Tịch nâng hờ:
- Xét về tư chất, ta cũng chỉ bình thường thôi.
Trên thực tế, hắn cũng biết rõ chuyện của mình.
Nếu hắn không buôn bán tài nguyên do xuyên qua hai thế giới mang đến để mua đan dược, bây giờ hắn tám phần còn đang đau khổ giãy giụa ở Luyện Khí tầng ba!
- Mãn Lâu biểu ca, ngươi nghe thấy chưa? Những tán tu này hơn hai mươi tuổi mới có tu vi Luyện Khí tầng ba tầng bốn, còn giống như nổi bật lắm vậy...
Một chiếc thuyền bạch ngọc bay tới, bỗng nhiên dừng lại trên không trung.
Mạc Thanh Ngọc nhảy xuống, nói với Phong Mãn Lâu trên thuyền:
- Trong Mạc gia ta, nếu tử tôn hai mươi lăm tuổi vẫn không thể đột phá Luyện Khí tầng bốn, vậy chỉ có thể bị phái qua linh điền và trong cửa hàng của gia tộc làm việc...
- Hủ Mộc đạo hữu...
Nhìn hai khách không mời mà tới này, Phương Tịch lại nhìn về phía Hủ Mộc lão đạo.
- Ôi...
Hủ Mộc lão đạo thở dài và tiến lên chào:
- Mạc đạo hữu, Phong đạo hữu... Cơn gió nào thổi hai vị tới đây vậy?
- Ha ha, đâu có, đâu có, hai chúng ta vừa vào làm tu sĩ chấp pháp Kính Nguyệt Hồ, tất nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn cho cả Đào Hoa Đảo. Hôm nay, người ở chỗ ngươi phức tạp, chúng ta tất nhiên phải tới lần lượt kiểm tra rõ ràng, để tránh có ma tu lẩn trốn vào trong đó.
Phong Mãn Lâu cũng xuống phi thuyền, hiên ngang lẫm liệt nói.
Những tu sĩ trong gia tộc bọn họ trời sinh không cùng đường với những tán tu chiếm Song Tử Phong.
Hai bên gặp nhau, chung quy sẽ châm chọc khiêu khích vài câu.
Phương Tịch dứt khoát đứng qua một bên, không để ý tới.
Dù sao Phỉ Thúy Nhai của hắn cách khá xa, có thể nhắm mắt làm ngơ.
Không lâu sau, phu thê Vi Nhất Tâm trên Tây Phong cũng đến.
Trong đó, Hoa Thiền Quyên không ngờ đã mang thai.
Phương Tịch vội vàng bước tới chúc mừng một câu, âm thầm tính toán sau này đứa trẻ sinh ra, mình sẽ mang theo quà thế nào.
Lần này, Hủ Mộc lão đạo mời khách, hắn đưa một viên linh thạch hạ phẩm làm quà mừng, quả thật không tính là ít!
- Phương huynh đệ, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi mau khuyên con trâu ngang ngược này giúp ta với!
Sau khi Hoa Thiền Quyên mang thai, tính tình càng nóng nảy hơn. Nàng dùng ngón tay chọc vào trán của Vi Nhất Tâm:
- Ta bảo hắn cố gắng trồng hoa nuôi ong, hắn mặc kệ, nghe người nói hay vài câu lại muốn đi mạo hiểm... Lúc này mới sống được mấy ngày yên ổn chứ?
- Ta làm vậy không phải vì con sao? Dù sao ta cũng phải tìm ít linh vật cho ngươi dưỡng thai... Sau này sinh nó ra, còn phải có linh vật bồi nguyên đặt móng. Nếu nó có linh căn, còn phải chuẩn bị cho nó tu hành sau này...
Trên mặt Vi Nhất Tâm lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, khẽ giải thích.
Phương Tịch nhìn cảnh tượng này, không muốn lại bị nhét thức ăn chó nữa, đành nhìn về phía khác.
Hắn lại thấy Mạc Thanh Ngọc và Mộc Văn hàn huyên vài câu rồi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nóng lòng muốn thử. Bọn họ lớn tiếng nói:
- Ta nghe nói ngươi một người một kiếm lại giết xuyên qua một thế gia tu chân... Ha ha, Lư gia tính là thế gia gì chứ? Vị Phương đạo hữu này, thanh pháp khí hạ phẩm Thanh Hòa Kiếm này của ngươi cũng coi như có uy danh chấn động Đào Hoa Đảo, ngươi có bằng lòng mở mang kiến thức cho ta không?
Tu vi toàn thân hắn không ngờ đạt đến Luyện Khí tầng sáu, chỉ cách Luyện Khí tầng bảy một bước xa.
Hắn tất nhiên chướng mắt Phương Tịch lúc trước chỉ là Luyện Khí tầng bốn, bây giờ mới là tầng năm.
Phương Tịch nghe được đối phương cố ý nhắc tới pháp khí hạ phẩm, không khỏi cười nói:
- Mạc đạo hữu nói quá lời rồi. Linh nông chúng ta có thể có kiếm pháp gì chứ? Chẳng qua là luyện linh tinh, dựa vào một bầu dũng khí để liều mạng mà thôi...
Hắn vừa nói vừa lấy ra Thanh Hòa Kiếm.
Thanh kiếm này trông giống như một chiếc lá xanh, thật sự là pháp khí hạ phẩm, thậm chí còn còn không hoàn mỹ.
Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc thấy vậy, trên gương mặt không khỏi lộ vẻ khinh bỉ.
Người này đã là Luyện Khí trung kỳ, pháp khí vẫn là hạ phẩm.
Hạ phẩm cũng không sao, không ngò còn nát như vậy.
Ngay cả Mộc Văn cũng cảm thấy pháp khí của mình tốt hơn Phương Tịch nhiều...
- Kiếm này là do một bằng hữu tặng cho ta, đã làm bạn với ta nhiều năm, đáng tiếc, đáng tiếc...
Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm trong tay, trước mắt dường như hiện ra giọng nói, dáng điệu và nụ cười của lão Mạch đầu.