Cũng không biết là có phải số phận quyết định hay không.
Mình cầm thanh kiếm này của hắn, cuối cùng mở ra một con đường máu, đoạt được thứ mà các linh nông khác cả đời đau khổ theo đuổi cũng không thể có được.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm:
- Đúng là đáng tiếc...
Chỉ nghe cách một tiếng!
Hai ngón tay Phương Tịch dùng sức, không ngờ bẻ gãy Thanh Hòa Kiếm.
Cạch!
Nó bị gãy thành hai đoạn, mũi kiếm và chuôi kiếm rơi xuống đất, cũng khiến cho ánh mắt Mạc Thanh Ngọc đờ đẫn.
- Đáng tiếc kiếm này có linh tính, không muốn bị người khác sỉ nhục, chỉ có thể gãy!
Phương Tịch nhìn lướt qua Mạc Thanh Ngọc, sự lạnh lùng này khiến cho người ta không khỏi ớn lạnh.
Hắn cười lạnh, không hề để ý tới đám người Hủ Mộc lão đạo, xoay người rời đi.
...
Mạc Thanh Ngọc ngơ ngác kinh ngạc, bên tai vẫn vang vọng câu nói của Phương Tịch lúc trước nói...
“Chúng ta là linh nông có thể có kiếm pháp gì? Chẳng qua là luyện lung tung, dựa vào một bầu dũng khí để liều mạng mà thôi...”
Hắn nhìn hai đoạn kiếm gãy kia, bỗng nhiên hiểu ra , nếu mình dám động tới căn cơ của tán tu kìa, đối phương thật sự dám liều mạng!
- Ôi... chẳng lẽ Mạc huynh không biết, Phương Tịch kia là một vị thể tu Luyện Thể tầng hai sao?
Lúc này, Phong Mãn Lâu mới thản nhiên nhắc khẽ bên tai Mạc Thanh Ngọc.
Cho dù hắn và Mạc gia có giao tình, nhưng hắn và Mạc Thanh Ngọc chỉ là quan hệ cạnh tranh, nên cản trở vẫn phải cản trở:
- Sau khi đắc tội người này, Mạc huynh phải luôn cẩn thận đấy, đối phương sẽ khiến máu của ngươi bắn ra năm bước đấy...
- Ngươi...
Mạc Thanh Ngọc trừng mắt nhìn Phong Mãn Lâu, lại nhìn Mộc Văn với vẻ oán hận, vung tay rời đi.
Phong Mãn Lâu thấy vậy thì mỉm cười và rời đi theo.
Một bữa tiệc lại tan rã trong không vui.
Chờ đến khi phu thê Vi Nhất Tâm cũng rời đi, Mộc Văn đi tới trước mặt Hủ Mộc lão đạo:
- Lão tổ tông, ta...
Bốp!
Hủ Mộc lão đạo vung tay tát cho Mộc Văn choáng váng.
- Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?
Mắt Hủ Mộc lão đạo cũng đỏ lên:
- Lão đạo không ngờ, vì ngươi có tư chất linh căn ưu việt từ nhỏ, lão đạo, phụ thân cùng với thúc bá ngươi vẫn cắn răng cung cấp nuôi dưỡng ngươi, người khác có gì, ngươi đều có... Không ngờ lại nuôi ra sự cao ngạo của ngươi! Ngươi không biết phân biệt thị phi, không rõ địch và ta!
- Ngươi cho rằng mình là thiếu gia thế gia à? Ngươi trời sinh phải đứng ở bên Phong gia Mạc gia à? Không, ngươi chỉ là một tán tu! Trước đây cả nhà chúng ta trôi dạt khắp nơi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Phụ thân và thúc bá ngươi ngày đêm trồng trọt trên linh điền của người khác, thậm chí ngay cả thời gian ngồi tĩnh tọa cũng bị ép xuống... Mẫu thân ngươi suốt ngày luyện linh tơ cho thương gia, hai tay cũng sắp nát! Tất cả những điều này còn không phải để tiết kiệm mấy linh tinh, cung cấp cho ngươi tu luyện sao?
- Lão đạo vốn muốn dẫn theo ngươi bên cạnh để dạy dỗ, nhưng ngại vì quá bận rộn, chỉ có thể để cho ngươi tự mình tu luyện, kết quả ngươi học thế này à?
Hủ Mộc lão đạo tức giận nói.
Phỉ Thúy Nhai và Tây Phong là bằng hữu, chỉ có thể qua lại thân thiết, không thể trở mặt.
Bọn họ cần cung kính với Kính Nguyệt Hồ nhưng phải đề phòng tu sĩ của gia tộc!
Khi huyền tôn này còn chưa lên núi, hắn đã cố gắng giáo huấn, ân cần dạy bảo, không ngờ kết quả vẫn tệ thế này.
- Lão tổ tông... Nhà ta đã có linh địa làm căn cơ truyền thừa, vì sao sau này không thể đứng vào gia tộc tu tiên?
Mộc Văn vẫn chưa phục.
- Ngươi...
Hủ Mộc lão đạo tức giận đến mức muốn đánh hắn, nhưng vẫn bị mấy lão nông giữ chặt:
- Văn nhi chỉ nhất thời hồ đồ, sau này dạy bảo nhiều hơn là được rồi.
- Sau này, còn có sau này cái quái gì nữa?
Hủ Mộc lão đạo tức giận đến mức đá đổ cái bàn gỗ lim:
- Ban đầu, lão đạo còn muốn mượn tình cảm với Phương đạo hữu, để mấy người các ngươi có thể đi tới trong linh điền của hắn làm việc, hàng năm cũng có thể kiếm thêm mấy viên linh thạch, bây giờ đều xong rồi!
Mấy lão nông liếc nhìn nhau, không khỏi buồn bã.
...
- Sau lần này trở mặt, hai bên chắc hẳn sẽ bớt làm phiền ta chứ?
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, khống chế Hắc Vân Đâu bay về phía Phỉ Thúy Nhai.
Thanh Hòa Kiếm thật sự có ý nghĩa kỷ niệm đối với hắn. Dù sao đó cũng là pháp khí đầu tiên, hắn tốn hơn hai viên linh thạch!
Được rồi, thật ra cũng chỉ có vậy...
Hôm nay, hắn nhìn thấy Mạc Thanh Ngọc tới khiêu khích, lại tiện tay cầm tới làm đạo cụ trở mặt, cảm giác cực kỳ giá trị.
“Kể từ hôm nay, danh tiếng ta giận dữ rút kiếm, giận dữ bẻ gãy kiếm, vui buồn thất thường, tính tình quái gở tất nhiên sẽ truyền khắp Đào Hoa Đảo, sẽ có rất ít người dám làm bằng hữu với ta...”
“Trở lại, tiếp tục làm ruộng!”
Phương Tịch trở lại Phỉ Thúy Nhai kiểm tra Xích Huyết Linh Mễ, sau đó bắt đầu đo đạc từng tấc địa lý, để chuẩn bị bố trí Tiểu Vân Vũ Trận sau này.
Đây đồng thời cũng là một quá trình tu luyện trận đạo.