Đáng tiếc càng là vậy, Phương Tịch càng không dám tìm Nguyễn Tinh Linh nhờ chế luyện áo giáp Xà Giao.
- Sau khi trở về, mình nhân lúc nông nhàn còn phải mau chóng bố trí Tiểu Vân Vũ Trận, mới có khả năng ngăn cách tất cả ánh mắt nhìn trộm...
Dù sao, sau khi mở rộng hang động dưới lòng đất, tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Đến sang năm, mình đại khái có thể trồng cây.
Tâm trạng Phương Tịch không tệ, đi tới Song Tử Đông Phong.
- Lão tổ tông!
Lúc này, từ trong dãy nhà truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phổi.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Phương Tịch hạ phi thuyền xuống, nhìn thấy một tu sĩ Mộc gia thì vội vàng hỏi.
- Mộc Hủ lão tổ... tọa hóa rồi!
Tu sĩ kia chừng năm mươi tuổi, mắt đỏ hoe, giọng nói kèm theo tiếng nức nở:
- Đạo hữu tới thật đúng lúc, ta đang muốn đi thông báo với các vị...
- Hủ Mộc không ngờ...
Phương Tịch nghĩ đến lúc trước hắn đã cảm thấy đại nạn của Hủ Mộc lão đạo không xa, không khỏi im lặng.
Sinh mạng có đôi khi yếu ớt như vậy đấy.
So với những tán tu giống như lục bình trong gió, Hủ Mộc lão đạo có thể tọa hóa trong nhà, sau khi chết được chôn ở linh địa của gia tộc, trong gia phả ghi chép công lớn do hắn lập ra, đã có thể tính là cuộc đời viên mãn...
- Đây đúng là...
Phương Tịch vội vàng nói vài lời an ủi, lại nghĩ đến mấy tháng trước mình nhìn thấy Hủ Mộc lão đạo, đã phát hiện ra trên thân đối phương có tử khí.
Chắc bản thân đối phương cũng đã sớm biết, hẳn đã thu xếp xong hậu sự, hắn cũng không nói gì nữa.
Hắn đi vài bước tới đại đường của Mộc gia. Ở đây đã tạm thời bố trí thành linh đường, một đám hiếu tử hiền tôn mặc đồ tang đang khóc.
- Ta với Mộc Hủ cũng từng là bằng hữu, ta đặc biệt tới cúng tế!
Phương Tịch cắm ba nén hương và nghiêm túc bái lạy, sau đó xoay người nói với đám người Mộc gia.
- Cảm ơn...
Mộc Văn mặc đồ tang, lau nước mắt nói, có vẻ đã bớt khí thế cao ngạo hơn trước.
“Người trẻ tuổi trưởng thành rất nhanh... Hy vọng sau này có thể thay đổi, không phụ sự khổ cực của Hủ Mộc...”
Trong lòng Phương Tịch thầm thở dài, còn nói thêm:
- Trước đây, ta mượn Hủ Mộc đạo hữu hai mươi linh thạch, hôm nay linh mễ được mùa nên tính qua trả, không ngờ cuối cùng lại hai nơi cách trở. Ôi... Mong rằng Hủ Mộc đạo hữu tương lai đầu thai chuyển thế, tiếp tục bước lên con đường tu tiên!
Đây chỉ là lời xã giao, dù sao tu tiên giới không có cách nói Âm Tào Địa Phủ gì.
Cái gọi là chuyển thế chẳng qua là một mong ước tốt đẹp mà thôi.
Mộc Văn nghe đến đó thì ngây người:
- Trước khi hồn lão tổ tông về Thái Hư vẫn chưa từng nhắc tới chuyện này...
Đây chính là hai mươi linh thạch đấy! Chẳng lẽ lúc đó lão tổ tông hồ đồ?
Chỉ là, tại sao không để lại giấy vay nợ làm bằng chứng?
Cũng may người này còn biết tới trả lại tiền, nhưng không biết có để lại lợi tức không?
Trong lòng Mộc Văn không khỏi suy nghĩ.
Phương Tịch nhìn thấy hắn ngây người đứng đó thì không nhiều lời nữa, đưa túi trữ vật chứa sáu trăm cân linh mễ cho Mộc Văn:
- Đây là sáu trăm cân linh mễ, túi trữ vật xem như quà ta bái tế, hiền chất không cần trả lại...
- Người này còn không biết xấu hổ như vậy à?
Tuy trong miệng Mộc Văn nói lời khách khí, bàn tay lại nắm chặt lấy túi trữ vật.
Phương Tịch lại an ủi vài câu rồi xoay người rời đi, trong lòng thầm than một tiếng:
- Vẫn là chỉ rèn luyện được bề ngoài thôi... Quả nhiên xương cốt trong người là khó thay đổi nhất.
...
Trên Phỉ Thúy Nhai, Phương Tịch không tới tham dự lễ tang của Hủ Mộc lão đạo.
Hắn từng đi cúng tế một lần, đã hết tâm ý nên thôi.
Dù sao, hắn và Hủ Mộc lão đạo chỉ có chút giao tình.
Về phần lão đạo này mong chờ mình chuyển giao tình này tới tử tôn của hắn à? Thực sự hơi ngây thơ rồi...
Phương Tịch lấy ra ngọc giản đo lường địa lý trước đó và đi tới một vị trí, hai tay cầm lấy một cờ trận cắm mạnh xuống đất!
Thân cờ này màu trắng, trên mặt lá cờ thêu không ít phù văn thần bí, có ánh huỳnh quang chuyển động.
- Tiểu Vân Vũ Trận có tổng cộng mười tám cờ trận, còn có linh kiện cấu tạo trợ giúp khác... Lại thêm trận bàn nòng cốt nhất, còn đắt hơn pháp khí bình thường...
- Trong đó bày trận có chút sai sót, trận pháp này sẽ không thể nối liền...
Lúc này Phương Tịch cũng phải than thở: Chẳng trách tốt nhất phải tu thành thần thức mới dễ nhập môn trận pháp.
Mình không có thần thức, không có cách nào phóng ra ngoài, rất nhiều đo lường và tính toán đều rất phiền phức, thậm chí sau khi bố trí cờ trận, quan sát linh khí lưu chuyển còn xa mới có thể xem hiểu ngay giống như thần thức.
Thật may có một miếng ngọc giản, Phương Tịch vẫn có thể sao chép đáp án.
Sau khi bận rộn một ngày, hắn đi tới phòng tu luyện, sắc mặt nghiêm trọng đặt từng viên linh thạch hạ phẩm lên phía trên trận bàn.
- Thiên can địa chi chưa từng sai...
- Chính là lúc này!
Sau khi tính canh thần và khoảng cách, Phương Tịch chôn trận bàn vào chỗ mắt trận đã được đào sẵn.