Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204 - Lại Đi 2

Chương 204 - Lại đi 2
Chương 204 - Lại đi 2

Cũng không biết có phải Đại Thanh Ngư bị ngốc thật không, Phương Tịch sử dụng máu Xà Giao cho nó ăn vài lần, đều cảm giác linh lực của nó vẫn không mấy thay đổi.

Về phần phương diện tu hành lại vô cùng thuận lợi.

Sau khi khởi động hiệu quả tụ linh, linh khí bên trong phòng tu luyện đã có thể tương đương với những linh mạch cấp một hạ phẩm.

Phương Tịch chắc hẳn mình đại khái chỉ cần bốn năm là có thể tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí tầng năm đỉnh phong.

Chẳng qua tốc độ này vẫn hơi chậm. Hắn đang chuẩn bị ra đảo một lần cuối cùng để chọn mua, tiện thể mua thêm một nhóm đan dược tăng thêm pháp lực.

Ngày này, một lẵng hoa từ phía tây đến, hạ xuống bên ngoài Tiểu Vân Vũ Trận.

- Trận pháp?

Nguyễn Tinh Linh nhìn Phỉ Thúy Nhai bị mây mù bao phủ, đôi mày thanh tú nhíu lại, đánh ra một Truyền Âm Phù.

Bên trong phòng tu luyện, Phương Tịch nhìn lệnh bài cấm chế sáng lên. Hắn đứng dậy và đi ra khỏi phòng tu luyện, tới bên ngoài.

Hắn thao túng lệnh bài và nhẹ nhàng vung lên, một mảnh mây mù tản ra, lại nhìn thấy một Truyền Âm Phù đâm loạn trong sương mù giống như con ruồi không có đầu vậy.

Phương Tịch giơ tay nhận lấy Truyền Âm Phù, trong mắt hiện ra sự khiếp sợ. Hắn vội vàng mở ra trận pháp, khống chế Hắc Vũ Chu bay lên trời.

- Ra mắt đảo chủ!

Nguyễn Tinh Linh vẫn như trước đây, nhưng dường như thêm phần khí chất ung dung uy nghiêm.

- Ngươi bố trí trận pháp ở đây? Cũng tốt. Sắp tới, Đào Hoa Đảo có khả năng không yên ổn.

Nguyễn Tinh Linh quan sát trận pháp này, vẫn tương đối thỏa mãn.

- Đảo chủ đích thân tới, xem ra chuyện này là thật?

Vẻ mặt Phương Tịch lại khó coi.

- Tất nhiên là thật rồi, bằng không ta sẽ không đích thân tới gọi ngươi cùng tới đại sảnh nghị sự.

Nguyễn Tinh Linh thở dài.

.

Trong đại sảnh của Nguyễn gia ở Kính Nguyệt Hồ.

.- Chủ nhà à!

Hoa Thiền Quyên ưỡn cái bụng mang thai, khóc như hoa lê trong mưa.

Phương Tịch, Mộc Văn, thậm chí Phong Mãn Lâu, Mạc Thanh Ngọc đều đang ở đây. Từng người đều lộ vẻ suy ngẫm, lại nhìn Nguyễn Tinh Linh ngồi ở vị trí trên đầu.

- Ta đã xác nhận được tin tức, Vi Nhất Tâm Vi đạo hữu ra ngoài gặp phải phỉ tu, đã mất!

Vẻ mặt Nguyễn Tinh Linh có chút khó coi.

Trong lòng Phương Tịch lại chấn động.

Trước đây Đào Hoa Đảo có bốn khách khanh, Hủ Mộc lão đạo tọa hóa đầu tiên, Vi Nhất Tâm ra ngoài lại gặp tai họa, có phải tiếp theo sẽ đến lượt mình không?

- Có thể xác định kẻ thù là ai không?

Hắn bước khỏi hàng một bước, trầm giọng hỏi.

- Chắc hẳn là lão đại Khấu gia.

Nguyễn Tinh Linh trầm giọng trả lời:

- Chẳng biết tại sao nhị đệ của hắn lại chết, sau đó hắn hận sang chúng ta.

- Thì ra là thế!

Phương Tịch gật đầu, suy luận này cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Phong Mãn Lâu và Mạc Thanh Ngọc, cảm giác chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.

- Bản đảo chủ sẽ phái người tuần tra khắp đảo. Sắp tới, các vị tốt nhất không nên tùy ý ra ngoài.

Nguyễn Tinh Linh cuối cùng đưa ra kết luận.

- Kính Nguyệt Hồ và Song Tử Phong còn tốt, khoảng cách hai bên không xa, có thể trông coi lẫn nhau. Chỉ là bên phía Phương đạo hữu.

Phong Mãn Lâu hơi do dự.

- Không sao, Phương đạo hữu đã bố trí trận pháp trên Phỉ Thúy Nhai, không cần lo lắng tới sự an toàn.

Nguyễn Tinh Linh khoát tay.

Mọi người phía dưới nghe được lời này thì không khỏi nhìn về phía Phương Tịch, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ đã có trận pháp bảo vệ?

Trên gương mặt Mộc Văn đầy vẻ khó tin.

Một thế lực tu chân có linh địa, chỉ có thể xem là nắm giữ căn cơ sơ bộ, còn cần trận pháp bảo vệ mới tính là căn cơ vững chắc!

Nhưng cho dù trận pháp cấp thấp nhất cũng tốn mấy trăm linh thạch, Phương Tịch làm sao lấy ra được?

Có trận pháp bảo vệ, việc an toàn và sự riêng tư đều được nâng cao đáng kể. Điều này làm cho hắn rất hâm mộ.

.

Sau khi nghị sự xong, Phương Tịch đi ra khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy Hoa Thiền Quyên vẫn bi thương.

- Hu hu. Tên vô lương tâm kia đi rồi, để lại cô nhi quả phụ chúng ta, chúng ta phải sống thế nào đây?

Hai mắt Hoa Thiền Quyên đẫm lệ, đầy hoang mang đối với tương lai.

- Nguyễn đảo chủ là người giữ chữ tín. Ta tặng Hoa đạo hữu một câu, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai!

Phương Tịch tới gần một bước và khẽ nói:

- Đào Hoa Đảo có đảo chủ, có tu sĩ chấp pháp, có đại trận. Chỉ cần đạo hữu không ra khỏi Đào Hoa Đảo, nhất định sẽ bình yên vô sự!

Hoa Thiền Quyên càng thêm sợ hãi và kinh ngạc.

Nàng vốn không phải là một nữ nhân vụng về. Lúc này, nàng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm giác được phía sau thâm sâu khó lường, lập tức cắn răng:

- Ta không ra khỏi đảo. Không, sau này ta không cho đứa trẻ xuống khỏi Tây Phong. Ta không tin còn có người dám trắng trợn hại hai mẹ con chúng ta như vậy!

- Chuyện này…

Phương Tịch cảm giác đối phương có hơi quá, nhưng không tiện tiếp tục khuyên bảo. Hắn chỉ có thể lắc đầu, khống chế Hắc Vũ Chu rời đi.

Bình Luận (0)
Comment