Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 211 - Chương 211 - Lại Về Đại Lương2

Chương 211 - Lại về Đại Lương2
Chương 211 - Lại về Đại Lương2

Trên vách núi đá trong núi hoang ở Đại Lương Thế Giới, bóng dáng Phương Tịch đột nhiên hiện lên ở trong một động phủ được mở tạm.

Sắc mặt hắn chợt biến đổi và phun ra một ngụm tụ huyết, sau đó nghiến răng nghiến lợi cởi Linh Xà Giáp trên thân ra.

Chỉ thấy ở trên trong ngực hắn không ngờ hiện ra dấu vết bị thiêu đốt.

Ở trong động phủ còn chất đống rất nhiều linh vật và giấy phù, xét về giá trị vượt xa một nghìn linh thạch. Đây là một khoản lớn khiến bất kỳ tu sĩ Luyện Khí nào thấy cũng phải đỏ mắt.

Nhưng lúc này, Phương Tịch không hề để ý, tìm được một loại đan dược chữa thương và nuốt vào, sắc mặt mới dễ coi hơn.

Tiếp theo, hai tay hắn kết ấn, điều động khí huyết, trên thân hiện ra hoa văn thần bí.

- Hồi Nguyên Bí Thuật!

Bí thuật này bắt chước Ma, lấy khí huyết của võ giả mô phỏng năng lực khôi phục của Ma.

Lần trước, hắn cứu Độc Cô Vô Vọng, lập công trạng trong Tông Sư Hội mới đổi được bí thuật này.

Trong phút chốc, ở trên thân Phương Tịch tróc ra từng mảng da chết màu đen, có máu thịt hoàn toàn mới mọc ra.

Ở dưới sự phối hợp của linh đan tu tiên và bí thuật võ đạo, thương thế trên người hắn nhanh chóng khỏi hẳn...

Thật lâu sau, Phương Tịch thở hắt ra một hơi:

“Lần này vẫn quá nguy hiểm, không ngờ có kẻ che giấu phù lục cấp hai, còn đặc biệt nhằm vào Linh Xà Giáp...”

Nếu không phải hắn là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, thể phách kinh người, còn có cương khí ngăn cản đôi chút, sợ rằng lúc này hắn sẽ không phải bị thương nặng đơn giản như vậy.

“Người trung niên lúc trước nói sẽ có tu sĩ Trúc Cơ của Chung gia chạy tới...”

“Lần này ta xuyên qua, tạm thời trốn mấy tháng để tránh đầu sóng ngọn gió rồi tính sau...”

Phương Tịch không tin tu sĩ Trúc Cơ kia có trách nhiệm quan trọng là trông coi Phường thị, còn có thể chậm rãi ngồi canh ở nơi hoang dã suốt mấy tháng!

- Đúng lúc, một khi bắt đầu tu hành Trường Sinh Thuật, ta cũng không thể rời khỏi Yêu Ma Thụ quá xa, càng không thể xuyên qua...

- Ta vẫn nên giải quyết chuyện ở Đại Lương thì tốt hơn.

Phương Tịch không khỏi nghĩ đến đám người Mộ Phiếu Miểu, Bách Hợp, Thanh Tang, gương mặt trở nên ôn hòa hơn.

Trong phút chốc, hắn đi tới một căn phòng khác của động phủ.

Trong căn phòng này chất đống rất nhiều lương thực, mặt đất đầy bùn đất.

Hắn thò tay chộp một cái xuống đất, lại lấy ra một cục thịt màu trắng cực lớn... Thái Tuế!

- Ông bạn già, nên đi tới Nam Hoang thôi!

Phương Tịch nhìn con con yêu thú đã giúp ích rất nhiều cho mình, cũng là con yêu thú đầu tiên mình nhận được, hắn thì thào một tiếng và mỉm cười:

- Chẳng qua trước đó...

Trên tay hắn có ánh sáng lóe lên, một công văn màu đỏ tươi hiện ra. Đó chính là công văn huyết khế!

- Đi!

Trong phút chốc, Phương Tịch cắt ngón tay mình và nặn ra một giọt tinh huyết.

Tinh huyết rơi vào trên công văn, lập tức bốc lên từng làn khói đen, cả tờ văn thư không lửa bắt đầu tự cháy.

Miệng Phương Tịch lẩm bẩm, pháp lực điên cuồng phun ra và chỉ tay vào Thái Tuế.

Vèo!

Từng làn khói đen hội tụ, hình thành một phù văn màu máu che giấu nào đó và nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Thái Tuế.

Trong lúc đó, Thái Tuế lại giống như người sống thực vật, hoàn toàn không có ý định phản kháng.

- Quả nhiên là một con thực vật yêu!

Phương Tịch cảm nhận khế ước đã thành, mình và đối phương có chút mối liên hệ mơ hồ, hắn không khỏi hài lòng.

Sự phản kháng của Thái Tuế còn yếu hơn hắn dự đoán, khiến khế ước vô cùng thuận lợi.

Dựa vào huyết khế này, hắn có thể lập tức khống chế sự sống chết của Thái Tuế này!

Chỉ cần đối phương không thể đột phá cấp hai, sẽ không có cách nào phản kháng!

Lúc này, Thái Tuế mới chỉ là yêu thú cấp một hạ phẩm mà thôi, không đúng, bây giờ nó đã là linh thú.

Đối với tu tiên giả, yêu vật không cách nào khống chế đều là yêu thú.

Sau đó, yêu thú có thể thu phục làm tọa kỵ, trấn canh giữ sơn môn lại là linh thú!

...

Phương Tịch vừa tiến vào thành Tam Nguyên, đã cảm giác được tình hình không đúng.

Cổng thành không ngờ đóng chặt, bắt đầu giới nghiêm.

Trên đường phố có rất ít người qua lại, mọi người đều có vẻ bàng hoàng!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Tịch đi tới trụ sở Nguyên Hợp Sơn ở thành Tam Nguyên, lấy ra một tấm lệnh bài thủy tinh màu xanh lam. Đây là lệnh bài do Lệnh Hồ Sơn tiện tay đưa cho hắn.

- Ra mắt trưởng lão!

Đệ tử canh giữ ở cửa vừa nhìn thấy tấm lệnh bài thì lập tức hoảng sợ biến sắc, mời Phương Tịch vào trong môn.

Không lâu sau, một người trung niên phúc hậu đi qua hành lễ bái kiến:

- Hồ Bất Uy ra mắt trưởng lão.

Cho dù tướng mạo hắn phúc hậu, nhưng ánh mắt khôn khéo, khí chất mạnh mẽ, không ngờ cũng một cao thủ võ sư!

- Ta đã lâu không đến thành Tam Nguyên này. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Tịch ngồi ở trên ghế thái sư, thuận miệng hỏi.

Bây giờ, hắn khống chế Hắc Vũ Chu quay về, thậm chí không gặp được một người đi đường nào, tất nhiên không nghe được tin tức gì.

Bình Luận (0)
Comment