- Ôi... Gần đây triều đình hơi loạn, hoàng đế cũ đã chết, hoàng đế mới đăng cơ lại chỉ mới có sáu tuổi. Bởi vậy thái sư nhiếp chính, cùng hậu cung và triều thần tranh đấu...
Hồ Bất Uy cười gượng:
- Định Châu chúng ta vốn không sao. Nhưng gần Đại Chương Sơn có một đá, loạn quân giặc cỏ không biết được phương nào ủng hộ đã liên tục công thành đoạt đất, bây giờ đã đến gần thành Tam Nguyên... Định Châu Quân đánh một trượng lại bị thất bại thảm hại!
- Thậm chí ngay cả Định Châu Quân cũng thua à?
Phương Tịch hơi chấn động.
Đây nhất định không phải là nồi của hắn. Tuy hắn giết hai giáo úy của Định Châu Quân, nhưng thế lực của Định Châu Quân không giảm bớt bao nhiêu.
- Nghe nói...
Hồ Bất Uy hạ giọng:
- Trong loạn quân có không chỉ một vị Tông Sư trấn giữ!
- Thì ra là thế.
Phương Tịch hiểu rõ, lại hỏi thăm vài tin tức khác, sau đó mới thản nhiên rời đi.
...
Bây giờ võ quán chủ của Bạch Vân Võ Quán chính là Mộ Phiếu Miểu, Trương Mính Đính và một đám đệ tử chịu trách nhiệm ở bên cạnh trợ giúp.
Trong đại sảnh.
- Sư tỷ, ta nghe nói chiến tranh loạn lạc, rất nhiều đệ tử đều về nhà, lương thực trong thành đang tăng giá... tiền của võ quán chúng ta tháng này cũng sắp hết rồi.
Trương Mính Đính cầm sổ sách, hơi rầu rĩ.
- Ôi...
Mộ Phiếu Miểu cũng buồn bã, bất chợt cắn răng:
- Cầm bán hết đồ trang sức của ta đi. Mọi người lại góp xem, có bao nhiêu lương thực đều cố gắng mua về.
Trải qua một lần rơi vào tình cảnh khốn cùng ở thành Hắc Thạch, nàng không muốn trải qua cảnh đói bụng lần thứ hai nữa.
- Ha ha, tiểu sư muội làm không tệ. Chỉ có chút tiền tài tính là gì? Nghìn vàng tiêu hết lại có!
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói trẻ tuổi.
- Giọng nói này thật quen tai?
- Còn nữa, giọng điệu coi tiền như rác này... Đại sư huynh?!
Mộ Phiếu Miểu nhìn thấy người vừa tới, viền mắt không khỏi đỏ hoe:
- Ngươi cuối cùng trở về rồi...
Hừng đông.
- Công tử, không cần đi...
Phương Tịch nhìn Bách Hợp đang ngủ say còn nói mớ, hắn lắc đầu và đặt mấy bình ngọc nhỏ lên trên bàn.
Bên trong chứa một ít đan dược chữa thương, giải độc hạ phẩm của tu tiên giới.
Nếu ở Đại Lương, đó chính là thần đan vô cùng quý giá!
Hắn đi ra khỏi cửa phòng, tới giáo trường.
- Bạch Vân chuyển Ô Vân, Ô Vân chuyển Hắc Vân!
Thân hình Mộ Phiếu Miểu như gió, chưởng di chuyển theo người, trong lúc ra chiêu để lộ ra chân lực vô cùng mạnh mẽ, chính là cuối cùng đột phá trình độ Hắc Vân, trở thành một vị võ giả Chân Lực!
- Chúc mừng tiểu sư muội đạt đến tới cảnh giới Võ Quán Chủ!
Phương Tịch thấy thế thì mỉm cười nói.
- Còn phải cảm ơn đại sư huynh hôm qua tặng cho Khí Huyết Đan, không ngờ được linh đan này lại có hiệu quả thần kỳ như thế...
Mộ Phiếu Miểu nhớ lại ngày hôm qua nhìn thấy đại sư huynh, đối phương hào sảng lắc tay lại lấy cho một rương vàng, nàng vẫn óc cảm giác như đang nằm mơ.
So với vàng bạc mà nói, linh đan này càng khiến cho người ta khó có thể tin nổi.
Nàng chỉ ăn một viên đã có cảm giác khí huyết đột phá, thuận lợi thăng cấp trình độ Võ Quán Chủ.
Mà một bình Khí Huyết Đan này hoàn toàn có thể bảo đảm võ quán đời đời xuất hiện Võ Quán Chủ!
Đây là truyền thừa được kéo dài!
- Không biết linh đan này...
Nàng nhìn về phía Phương Tịch, tuy nàng biết rõ mình không nên hỏi, nhưng lại không kìm chế được sự tò mò.
- À, trước đây ta ra ngoài du lịch, trùng hợp gặp được người trước đây bán linh đan cho ta, ta tiện thể mua thêm một ít...
Giờ phút này, linh đan này đối với Phương Tịch chẳng qua chín trâu mất sợi lông mà thôi.
- Thì ra là thế...
Mộ Phiếu Miểu nghe vậy thì viền mắt ửng đỏ, đột nhiên chảy nước mắt:
- Thật tốt a... Đáng tiếc sư huynh không thể về sớm, bằng không phụ thân ta lại...
Phương Tịch nghe vậy thì không khỏi im lặng.
Người phàm sinh lão bệnh tử cứ đột nhiên như vậy đấy.
Cho nên hắn mới quyết chí thề theo đuổi tiên đạo để cầu trường sinh!
...
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, đi vào bên trong Hữu Gian Võ Quán.
So với trước kia không có tiếng tăm gì, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, bây giờ Hữu Gian Võ Quán đã thay đổi lớn.
Nó không chỉ xây dựng rộng thêm gấp mấy lần, bảng hiệu dát vàng trông có vẻ khá khí thế.
Cho dù trong tình cảnh loạn quân sắp bao vây thành, không ngờ bọn họ vẫn có thể có mấy học đồ.
Chẳng qua Phương Tịch nhìn tứ chi mỗi người bọn họ đều không chuyên cần, ngồi không mà hưởng, giống như công tử thế gia ca chạy tới đây đặt cược.
- Ngươi là ai? Nếu tới bao tên học võ thì đi ra phía sau nộp tiền...
Tôn Hồng Điệp đã gả cho người ta làm thê tử, bây giờ đã ở bên trong võ quán giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Phương Tịch thì trợn mắt khinh thường:
- Ta nói rồi rất nhiều lần rồi, Quỷ Kiến Sầu sư phụ ta không phải là người bên loạn quân kia...
Bây giờ Phương Tịch đang dùng diện mạo của mình lúc trước, Tôn Hồng Điệp nhìn quen Phương Lãnh nên không thể nhận ra hắn.