Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213 - Một Người Xông Trận 2

Chương 213 - Một người xông trận 2
Chương 213 - Một người xông trận 2

Cho tới bây giờ, Phương Tịch đã không quan tâm tới chuyện che giấu tung tích gì nữa.

- Là ta đây!

Hắn thản nhiên mở miệng, giọng điệu quen thuộc này nhất thời làm Tôn Hồng Điệp trợn trừng mắt:

- Sư phụ... Ngươi đeo mặt nạ da người trong truyền thuyết à? Để cho ta sờ cái...

- Lăn!

Phương Tịch đối mặt với nữ đồ đệ dám khi sư diệt tổ như vậy, từ trước đến nay đều phải quản giáo nghiêm.

Sau khi răn dạy Tôn Hồng Điệp vài câu, hắn đi vào bên trong võ quán, nhìn thấy Thanh Tang.

- Sư... Sư phụ, lão nhân gia ngài trở về rồi à? Quá tốt rồi, bây giờ loạn quân tứi gần, ta cũng không biết nên làm thế nào...

Thanh Tang nghe Tôn Hồng Điệp giải thích, rất nhanh đã nhận ra Phương Tịch.

Dù sao bọn họ cùng sinh sống với nhau lâu, luôn có thể nhìn ra được vài phần khí chất quen thuộc.

- Không cần phải lo lắng về điều này, loạn quân vây thành kia... sẽ được giải quyết nhanh thôi.

Phương Tịch khoát tay.

Dù sao ở thành Tam Nguyên này có không ít người quen của hắn. Một khi thành bị phá, sẽ có rất nhiều người phải cửa nát nhà tan.

Hắn có đủ khả năng, sẽ không ngại ra tay một lần.

...

Vào ban đêm, Lệnh Hồ Sơn của Nguyên Hợp Sơn nhận được tín hiệu do Phương Tịch thả ra, chạy tới.

- Phương huynh đệ!

Lệnh Hồ Sơn chắp tay chào, có vẻ buồn bã.

- Lần này loạn quân tấn công thành, Nguyên Hợp Sơn đứng bên nào?

Phương Tịch hỏi thẳng.

- Chúng ta không đứng bên nào hết. Dù sao lấy thế lực của Nguyên Hợp Sơn ta, bất kể tương lai người nào ngồi trên giang sơn này, Định Châu đều không thiếu một phần của chúng ta.

Lệnh Hồ Sơn cười ha hả trả lời:

- Chỉ là trong lúc loạn quân giao chiến sẽ tổn thất một ít sản nghiệp mà thôi... Ôi, lão phu đau đầu là gần đây những thanh lâu sở quán kia đều không mở cửa...

- Được rồi, Tông Sư Hội thì sao?

Phương Tịch lại hỏi.

- Đại khái nghiêng về phía triều đình bây giờ. Dù sao Tông Sư Hội có thể phát triển cũng có rất nhiều quan hệ với triều đình...

Lệnh Hồ Sơn đáp.

Phương Tịch nghĩ đến Hàn mập. Nếu không phải thông qua Tông Sư Hội triển khai hoạt động, hắn còn thật sự không thể chen vào được Liệp Yêu Lâu.

- Ừ, nếu vậy, ta sẽ giữ chừng mực.

Phương Tịch gật đầu:

- Đúng rồi, phía sau nhóm người loạn quân này có Tông Sư ủng hộ à? Không biết kẻ đó đến từ phương nào?

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lệnh Hồ Sơn lập tức khó coi:

- Đó là người của Nghịch Mệnh Hội...

Căn cứ theo lời kể của Lệnh Hồ Sơn, Phương Tịch đại khái đã hiểu được.

Trên thực tế, Nghịch Mệnh Hội là một thế lực tách ra từ Tông Sư Hội.

Người sáng lập hội này là Bàng Phi, không ngờ hắn có tu vi đạt tới cảnh giới Đại Tông Sư Khí Quán Chu Thân! Thậm chí có thể không phân cao thấp với người sáng lập ra Tông Sư Hội.

Nam đó, người này tranh đoạt vị trí người sáng lập hội thất bại, căm phẫn dẫn người ra đi và thành lập Nghịch Mệnh Hội!

Hắn cũng có cách nhìn riêng về chuyện nên đột phá tới trên Tông Sư thế nào.

- Lấy thế đột phá?

Phương Tịch sửng sốt.

- Không sai...

Lệnh Hồ Sơn nói:

- Người này cũng đi theo tuyến đường Chân Cương Hóa Hình, nhưng cho rằng khí huyết của con người luôn bị giới hạn, cho dù đào móc tiềm lực của bản thân thế nào chẳng qua cũng chỉ là trèo cây tìm cá, không bằng ra ngoài mượn thế để đột phá!

- Thế mượn có thể là thế lực thiên địa, cũng có thể là nhân thế! Ví dụ như thế tập trung các quân, cùng với... đại thế đường hoàng leo lên ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn! Vì thế, hắn tự nghĩ ra một bộ võ công tên là Thiên Tử Long Quyền! Quả thật là một người có tài năng tuyệt vời. Khi hắn được đại thế gia tăng lên người, uy lực càng lớn!

- Chẳng trách hắn ủng hộ loạn quân, đây là muốn làm hoàng đế à! Thiên Tử Long Quyền sao?

Phương Tịch không khỏi xúc động.

Nếu người này thật sự lên làm hoàng đế, Thiên Tử Long Quyền đại thành, cũng không biết sẽ là quang cảnh thế nào?

- Ôi... Trước đây hắn có thể cân sức ngang tài với hội chủ, bây giờ thế của loạn quân tăng lên, hắn dắt uy phong của quân thế, chỉ sợ người sáng lập hội cũng khó có thể chống đỡ được...

Lệnh Hồ Sơn thở dài một tiếng:

- Ta thấy thành Tam Nguyên này không giữ được đâu...

Trong lúc hai người đang trao đổi, từ phía xa vọng tới từng tiếng kèn quân, càng lúc càng gần.

Bịch bịch!

Từ phía xa cũng vọng tới tiếng vạn ngựa lao nhanh.

- Loạn quân tấn công thành!

Từng tiếng kêu thê lương vang lên giống như tiếp sức. Trong giây lát, cả thành có thể nghe được!

- Chúng ta đi xem thử!

Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, dưới chân điểm nhẹ một cái, lại đứng trên một nóc nhà. Dưới chân hắn mượn lực, thân hình giống như cưỡi gió, giống như một con chim lớn chớp mắt đã bay xa chín trượng.

- Phương huynh đệ, chờ bộ xương già này của lão phu với!

Phía sau, Lệnh Hồ Sơn liều mạng đuổi theo, lại chỉ có thể càng đuổi càng thấy xa.

...

Phương Tịch đứng trên đỉnh một tiễn tháp trên tường thành, chỉ thấy quân trận phía xa giống như từng đợt thủy triều tối đen tràn mạnh tới.

Thế của nó giống như núi! Xâm lược như lửa! Khiến cho người ta thấy cũng phải biến sắc!

Bình Luận (0)
Comment