Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214 - Một Người Xông Trận 3

Chương 214 - Một người xông trận 3
Chương 214 - Một người xông trận 3

Trên tường thành, không ít võ giả được tạm thời chiêu mộ tới nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân đều đang run rẩy.

Ở dưới thiên quân vạn mã này, cho dù là Tông Sư cũng chỉ có một kết quả bị vây chết!

Thùng thùng!

Thùng thùng!

Thùng thùng!

Sau ba tiếng quân trống, loạn quân chậm rãi dừng lại. Một kẻ lao nhanh tới, giống như mũi tên lao đến dưới tường thành:

- Người của thành Tam Nguyên nghe đây. Cho ngươi nửa canh giờ, nếu vẫn không đầu hàng, sau khi phá thành sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày!

Hắn có ý định khoe võ công, âm thanh truyền từ phía xa tới, khiến mỗi võ giả nghe được đều phải biến sắc:

- Không ngờ sai Tông Sư truyền lệnh?

- Đáng chết, ta sớm nghe nói kỷ luật trong loạn quân không tốt, động tý là tàn sát hàng loạt dân trong thành, không ngờ chuyện này là thật.

- Làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây?

...

- Phương huynh đệ, ngươi cần phải kìm chế một chút. Loạn quân này quá đông còn phối hợp với Tông Sư, có lẽ bộ xương già này của ta cũng bị hủy rồi...

Tiếng gió thoáng động, Lệnh Hồ Sơn đã xuất hiện ở trên tiễn tháp.

Phương Tịch im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn về phía Bạch Vân Võ Quán và Hữu Gian Võ Quán, sau đó tiện tay ném trường bào.

Soạt!

Ở trên người hắn lập tức hiện ra một bộ ngân giáp màu trắng!

... Linh Xà Giáp!

Hắn đội mũ giáp lên, tung người nhẹ nhàng nhảy từ trên tường thành xuống, giống như bay lướt qua, xông về phía loạn quân!

- Người nào vậy?

Tông Sư truyền lệnh nhìn thấy có người nhảy xuống, hắn còn cảm thấy đối phương muốn tìm chết. Nhưng khi hắn nhìn thấy khinh công thân pháp kinh thế hãi tục kia, hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.

- Người giết ngươi!

Trong tay Phương Tịch hiện lên Huyền Thiết Kiếm, hắn nhẹ nhàng vung lên!

Trong phút chốc, Tông Sư truyền lệnh này và cả tọa kỵ đều bị chém thành hai đoạn!

Hắn hét dài một tiếng, xông về phía trong loạn quân!

- Bắn cung!

Vô số mũi tên giống như hạt mưa lao tới, phong tỏa cả một khu vực lớn. Cho dù cấp bậc Tông Sư dùng thân pháp di chuyển cũng khó có thể thoát được!

Đinh đinh đang đang!

Trong phút chốc, vô số mũi tên rơi vào trên người Phương Tịch, đều bị Linh Xà Giáp cản lại, trên áo giáp thậm chí không có một vết xước vào.

- Đây là... thần nhân à?

Lệnh Hồ Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt nữa giật đứt râu mép của mình, trợn mắt há hốc mồm.

- Thiết Phù Đồ!

Một đám kỵ binh trọng giáp nhìn thấy Phương Tịch xông vào trận, bọn họ hô lên một tiếng, giống như sóng triều cuốn tới.

Nhưng trong phút chốc, trên mũi kiếm của Phương Tịch phóng ra ánh kiếm ba tấc, chém vào trọng giáp giống như cắt đậu phụ, trong giây lát đã chặt đứt xích sắt. Bất kỳ quân sĩ nào ngăn cản phía trước mặt hắn đều không địch lại một kiếm!

- Thật can đảm!

Nhìn Phương Tịch dùng một kiếm phá trận, mấy tiểu tốt trong loạn quân dường như là Tông Sư ẩn nấp, lén đến bên cạnh Phương Tịch, ầm ầm bạo phát!

Ầm ầm ầm!

Quyền chưởng thối!

Ba chân cương liên thủ xé rách áo khoác cương khí của Phương Tịch, đánh vào trên Linh Xà Giáp.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, ba vị Tông Sư này hoảng sợ phát hiện ra, lực đạo của bọn họ bị Linh Xà Giáp giảm bớt bảy tám phần, căn bản không có cách nào tổn thương được Phương Tịch ở trong áo giáp!

Phương Tịch chỉ rót cương khí vào Huyền Thiết Kiếm, nhẹ nhàng vung qua nửa vòng!

Vù!

Ba Đại Tông Sư bị đều chém ngang lưng, liên tục kêu lên thảm thiết.

Binh sĩ cũng người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, bị bị dọa cho lần lượt lùi lại, cho dù pháp quan trong quân giết người cũng không có cách nào ngăn cản được.

- Đó không phải là người mà là quái vật!

- Tông Sư đều chết hết, chạy... Chạy đi!

...

Trong sự hỗn loạn, Phương Tịch một đường chém tướng đoạt cờ, xông thẳng tới vị trí cờ soái!

Soái là can đảm của ba quân!

Cho dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa, cờ soái cũng không thể đổ xuống, bằng không ba quân chỉ có thể ầm ầm tan vỡ!

- Thật mạnh!

Trên soái đài.

Một nam nhân vóc người khôi vĩ, con mắt tím hồng, da thịt tái nhợt đến hầu như mất đi huyết sắc, ầm ầm đứng dậy.

- Tông Sư cực hạn, áo giáp cũng là bảo giáp, đao kiếm thậm chí cương khí cũng không thể thương!

- Bảo mọi người lui lại, ta sẽ đi gặp hắn!

Người này tự nhiên là hội thủ Nghịch Mệnh Hội... Bàng Phi!

Hắn khẽ quát một tiếng, cương khí tràn đầy, thình lình cũng là khí quán toàn thân!

Không chỉ vậy, nương theo thân thể người này hơi động, tinh thần của hắn minh hợp vạn hóa, tựa hồ cùng đại quân kết hợp lại, giữa trời ngưng tụ ra một Giao Long lúc ẩn lúc hiện, áp bức về phía Phương Tịch!

Lấy thế đè người!

Bí pháp tinh thần!

Thực lực của Bàng Phi, tuyệt đối đã đứng ở đỉnh cao nhất của Đại Lương!

...

Phốc!

Phương Tịch chém ra một kiếm, phát hiện phía trước đã không người dám cản.

Thậm chí ngay cả mưa tên và ám khí vẫn tập kích mình cũng biến mất.

Tùy theo mà đến, là một cỗ áp lực càng thêm đáng sợ!

Bốn phía bỗng nhiên tối tăm, chỉ có một Giao Long độc giác thân thể không trọn vẹn, rất nhiều nơi chỉ còn lại khung xương, dữ tợn đập về phía hắn!

Bình Luận (0)
Comment