- Ôi... Vậy có thể làm gì? Đảo chủ nói thế nào?
Phương Tịch hỏi điểm mấu chốt nhất.
- Đảo chủ à?
Phong Mãn Lâu bỗng nhiên lộ ra vẻ xấu hổ:
- Đảo chủ nói giao cho ngươi... Ai bảo trước đây ngươi đặt tên cho nó?
- Hả?
Phương Tịch trợn trừng mắt. Hắn và Phong Mãn Lâu đi tới bên ngoài trận pháp.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy một cậu bé đang quỳ ở bên ngoài Phỉ Thúy Nhai. Thằng bé đại khái sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú. Nhưng lúc này, nó đang cắn chặt răng, quỳ tới đau đầu gối nhưng không thốt ra một lời, lộ ra sự quật cường.
- Giao cho ta là có ý gì? Theo ta làm linh nông à?
Phương Tịch nhìn Phong Mãn Lâu.
Phong Mãn Lâu lại giang hai tay ra:
- Ta cũng không biết, đại khái... hẳn là ý này?
Hắn thấy, thằng bé đi theo Phương Tịch làm linh nông cũng rất tốt.
Ít nhất không lo thiếu linh mễ, không tranh với đời.
Phương Tịch chắc chắn sẽ không dạy đứa trẻ này pháp thuật gì có uy lực lớn, chỉ có thể là pháp thuật thuộc về linh nông.
Dù sao, năm đó Phương Tịch đã sử dụng Thanh Hòa Kiếm chém lật phụ thân Lư Quá!
Phong Mãn Lâu càng nghĩ càng bội phục đảo chủ.
Khắp trong đảo cũng chỉ có chỗ của Phương Tịch là thích hợp nhất, dù sao đối phương cũng nổi tiếng chỉ ru rú trong nhà, cơ bản không ra khỏi cửa, không xã giao, cũng không mấy khi giao lưu với người khác.
Hắn càng không thể đứng ở bên phía Lư gia.
So sánh ra, Mộc gia nhiều người nhiều miệng, hai mẹ con trên Song Tử Tây Phong kia...
Phong Mãn Lâu vội vàng lắc đầu. Hắn cảm giác từ sau trượng phu chết, Hoa Thiền Quyên càng điên hơn. Nàng và nữ nhi cứ ở trên Tây Phong trồng hoa nuôi ong, chết sống đều không xuống núi!
Nàng còn ra sức góp tiền mua Hộ Sơn Trận Pháp gì đó, giống như rất sợ người khác hại nàng vậy!
“Chờ đã... Nếu đảo chủ muốn hài tử này chết, sẽ đưa hắn tới Song Tử Tây Phong giao cho nữ nhân điên kia!”
“Bây giờ nàng bảo đưa hắn đến Phỉ Thúy Nhai là muốn để cho hắn được sống sót?”
Trong đầu Phong Mãn Lâu lóe lên linh quang, càng hiểu rõ hơn sắp xếp của Nguyễn Tinh Linh.
- Ôi... Mà thôi.
Phương Tịch lắc đầu và đi tới trước mặt Lư Quá.
Lư Quá ngẩng đầu, lộ ra đôi môi khô khốc:
- Cầu... Cầu xin... tiên nhân... Thu ta làm đồ đệ...
Hắn cũng giống như những Tiên Miêu khác, được chọn đi Kính Nguyệt Hồ. Hắn vốn tưởng từ nay về sau có thể trở thành tiên nhân cao quý, nhưng không ngờ suýt nữa bị đánh vào vực sâu.
Dựa theo những gì hắn nghe được trên đường đi, ở đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phương Tịch gần như hoàn toàn đẩy hắn xuống vách núi:
- Ta không thu nhận đồ đệ...
Vẻ mặt Lư Quá mờ mịt, mơ hồ có chút tuyệt vọng.
- Chẳng qua... ta vẫn phải thu tá điền. Tiểu tử, ngươi biết làm việc nhà nông không?
Phương Tịch hỏi một câu.
- Biết! Ta xuống ruộng từ khi còn nhỏ!
Lư Quá vội vàng trả lời.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Phương Tịch gật đầu và ra hiệu cho Phong Mãn Lâu rời đi.
Hắn lại dẫn theo thằng nhóc này đi vào trong Tiểu Vân Vũ Trận.
Vừa tiến vào, cảm giác bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau, không khí trong lành khiến Lư Quá phải hít sâu một hơi.
Vách núi giống như ngọc bích phỉ thúy, xung quanh đông ấm hạ mát, từng mẫu linh điền lộ ra mầm xanh, trên đó có sương trắng thật mỏng.
Cách đó không xa còn có một tòa nhà cực lớn.
Tất cả đều giống như tiên cảnh trong bức tranh vậy!
- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở chỗ này. Sau đó, ta sẽ cho ngươi một ít vật liệu gỗ, bản thân ngươi tự dựng lều cho mình...
Phương Tịch dẫn Lư Quá tới bên cạnh linh điền và tiện tay chỉ vào một mảnh đất.
Đó là một mảnh đất trống khá bằng phẳng.
Lư Quá ngẩn người và bất chợt gật đầu.
- Nhớ kỹ, phạm vi ngươi có thể hoạt động chỉ là khu vực linh điền này, ngươi không được phép phá hỏng mạ trong ruộng, không được phép đi vào nhà lớn... Bằng không, ta giết ngươi!
Phương Tịch cười híp mắt căn dặn, sau đó xoa đầu Lư Quá.
Ở dưới hai tầng theo dõi của rễ Yêu Ma Thụ và trận pháp, một thằng bé tuyệt đối không có cách nào vượt qua ranh giới của hắn.
Trừ khi... Lư Quá này bị đoạt xác!
- Vâng...
Lư Quá rụt cổ lại, không dám hỏi bao giờ mình mới có thể học tiên pháp.
...
Một tháng sau, bên cạnh linh điền ở Phỉ Thúy Nhai, một căn lều đơn sơ hình tam giác được dựng lên, nguyên liệu chính là vật liệu gỗ, bên ngoài trải cỏ tranh.
Tuy đơn sơ, nhưng ở bên trong trận pháp vốn đông ấm hạ mát, ngược lại vẫn có thể ở được.
Một bóng người nhỏ bé chui ra khỏi túp lều. Người đó chính là Lư Quá!
Hắn đi dọc theo linh điền kiểm tra một vòng, nếu như phát hiện ra côn trùng gây hại, hắn vẫn phải cẩn thận trốn đi... Dù sao hiện tại hắn còn chưa phải là Luyện Khí, bất kỳ yêu trùng nào cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn.
Hắn phát hiện cỏ dại lại phải vận dụng đủ loại cưa mới có khả năng miễn cưỡng loại bỏ được.
Lư Quá còn nhỏ tuổi nhưng làm việc này rất thành thạo, quả thật là thành thạo đến mức làm cho người ta đau lòng.