Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229 - Vay Tiền

Chương 229 - Vay tiền
Chương 229 - Vay tiền

Chỉ là trước đây bọn họ vẫn không dám động vào Chung gia, bây giờ đột nhiên dám, nhất định phải có chỗ dựa!

Bên cạnh, Vương quả phụ còn đang lải nhải:

- Có người nói lúc đầu khai trương, cửa hàng đan dược, pháp khí trong Phường thị đều sẽ giảm giá... rất nhiều người trên Đào Hoa Đảo chúng ta đều nói sẽ cùng kết bạn tới đó đi dạo!

Mặc dù Phường thị tốt nhưng xung quanh tất nhiên vẫn có nguy hiểm, có khả năng có phỉ tu qua lại.

Tu sĩ có thực lực không tốt thì tốt nhất nên kết bạn rời đi, nâng cao mức độ an toàn.

Phương Tịch đang âm thầm cầu khẩn cho đại loạn đừng xuất hiện, càng đừng ảnh hưởng đến Đào Hoa Đảo.

Hắn nhìn vẻ mặt khát vọng của Lư Quá, lập tức tìm một chỗ yên tĩnh bắt đầu truyền thụ công pháp Trường Xuân Quyết tầng một.

Sau khi hắn thấy Lư Quá đã đọc thuộc lòng, lại thuận miệng căn dặn Vương quả phụ chỉ điểm đôi chút.

Hắn thật sự không mấy để bụng tới tiểu hài này.

- Đúng rồi, ngươi tới trên đảo một thời gian rồi, ngươi cảm giác người tên đảo thế nào?

Cuối cùng, Phương Tịch hỏi Vương quả phụ một vấn đề.

- Phong quản sự có phong độ rất tốt, Nguyễn đảo chủ giống như tiên nữ...

Vương quả phụ đảo tròng mắt:

- Về phần hai mẹ con trên Song Tử Tây Phong kia, ta còn chưa gặp qua. Chẳng lẽ lão gia muốn nghe tin tức của quả phụ họ Hoa? Như vậy ta thật ra có thể...

- Khụ khụ, hãy nói một chút về Mộc gia!

Phương Tịch ho khan một tiếng.

- Mộc gia à...

Vương quả phụ suy nghĩ, nhớ trong đám bằng hữu mới kết thân có người của Mộc gia:

- Có người nói Mộc gia chủ nhà bọn họ muốn đi tới Linh Không Phường Thị trấn giữ, vì thế còn đang đi khắp nơi mượn linh thạch!

- Đi Linh Không Phường Thị sao?

Phương Tịch lại hỏi vài câu, biết được tình hình cụ thể.

Đào Hoa Đảo cũng là một thành viên của liên minh ba mươi sáu đảo, tuy cảm giác tồn tại không cao, nhưng người quản lý Linh Không Phường Thị vẫn cho chút lợi ích, tặng khế ước một cửa hàng qua.

Nguyễn Tinh Linh đang suy nghĩ mở một cửa hàng luyện khí, đồng thời xem xét chọn người làm chưởng quỹ.

Không hề nghi ngờ, đó là một công việc béo bở!

Không chỉ có thể tu luyện ở trên linh mạch cấp hai, còn có thể gặp gỡ rất nhiều tu sĩ, đồng thời hưởng thụ tất cả tiện lợi trong Phường thị!

Trong một Phường thị, ngoại trừ các loại cửa hàng đan dược, phù lục, pháp khí ra, còn có không ít buổi đấu giá, tửu lâu, thậm chí các loại Diệu Âm Phường đầy nữ tu...

- Công việc béo bở như vậy, tất nhiên sẽ cạnh tranh kịch liệt. Mộc Văn mượn linh thạch là chuyện không thể tránh được.

Phương Tịch thật ra hiểu rất rõ về điều này.

- Đúng vậy... Nhưng Mộc gia nghèo phát điên, không ngờ mượn linh thạch của ta, nếu các nàng có thể moi ra được một viên linh thạch trên người ta, xem như bọn họ lợi hại!

Vương quả phụ rất không cam lòng nói.

...

Mấy ngày sau, Lư Quá vẫn làm việc nông mỗi ngày, sau đó thu xếp thời gian khổ cực tu luyện.

Một ngày, Phong Mãn Lâu lại tới thăm.

Bên trong đình viện, hoa đào nở rộ.

Phong Mãn Lâu và Phương Tịch ngồi ở dưới cây hoa đào, thưởng thức linh trà.

- Phương đạo hữu, trong khoảng thời gian này ngươi có muốn đi Linh Không Phường Thị không?

Phong Mãn Lâu đưa ra lời mời.

- Linh Không Phường Thị à? Ta không đi...

Hai tay Phương Tịch dâng chén trà, thỉnh thoảng khẽ nhấp một hớp.

Trên thực tế, hắn có thể chạy ra khỏi Phỉ Thúy Nhai xem như lợi hại.

Đồng thời, Linh Không Phường Thị kia còn chưa chắc có thể thuận lợi khai trương được đâu.

Hắn không tin Long Ngư Chung gia sẽ mặc kệ chuyện này. Thế gia tu tiên như vậy lại giống như Tư Đồ gia, hắn đã nhìn thấu rồi.

Vào lúc không động tới lợi ích, bọn họ còn kiêu căng hống hách, một khi động tới lợi ích nòng cốt thì công khai trở mặt, cũng không biết sẽ hung tàn tới mức nào đâu.

- Ôi... Phương huynh thật vững vàng, nhưng tiểu đệ lại không thể không đi.

Vẻ mặt Phong Mãn Lâu cay đắng:

- Đảo chủ có ý định để ta đi làm chưởng quỹ của cửa hàng. Ta cũng là không có cách nào...

Phương Tịch thật ra không thấy bất ngờ về điều này.

Nói một cách nghiêm túc, hắn và Mộc gia, Vi gia và Nguyễn Tinh Linh xem như là quan hệ liên minh mà không phải hạ cấp.

Giống như Phong Mãn Lâu mới là thủ hạ thật sự của Nguyễn Tinh Linh.

Chuyện phái người tới làm chưởng quầy như vậy, nhất định phải dùng người nhà!

- Thế nào? Ngươi cũng không coi trọng à? Đó là linh mạch cấp hai đấy!

Trên mặt Phương Tịch lộ vẻ hài hước.

- Ôi... Ai cũng biết con cá kia sẽ ăn thịt người!

Phong Mãn Lâu đã xem Phương Tịch thành người nhà, nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều:

- Lần này trong minh dám đấu với Long Ngư Chung Gia, nhất định phải có chỗ dựa... Nhưng ta chỉ hy vọng hai bên đừng đánh nhau mới tốt. Dù sao một mảnh tuyết của thế lực lớn rơi xuống trên người tiểu tu chúng ta cũng thành tai ương ngập đầu!

- Ta cũng vậy...

Phương Tịch xúc động than một tiếng, hai người đồng thời chìm vào sự im lặng.

Trong tu tiên giới, ý kiến của tu sĩ hạ tầng căn bản không quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment