Lại giống như giữa Long Ngư và Chung gia hòa hay chiến, thật ra chẳng qua chỉ là một câu nói của lão tổ Trúc Cơ phía trên mà thôi...
Ở Đào Hoa Đảo cũng vậy.
Cho dù Phong Mãn Lâu không muốn đi, chỉ cần một câu nói của Nguyễn Tinh Linh, hắn vẫn phải qua!
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Vương quả phụ đi qua:
- Lão gia... Gia chủ Mộc gia ở bên ngoài cầu kiến!
- Mộc Văn?
Phương Tịch suy nghĩ rồi nhìn về phía Phong Mãn Lâu.
- Ôi... Lần này hắn xem ta là đối thủ tranh đoạt chưởng quầy lớn nhất, ta vẫn nên tránh đi thôi!
Phong Mãn Lâu cười gượng và nói với Phương Tịch.
Phương Tịch thản nhiên gật đầu, bảo Vương quả phụ dẫn theo Phong Mãn Lâu tránh đi.
Một lát sau, Mộc Văn mặc trang phục bằng gấm trông trưởng thành hơn mấy phần, đi vào đình viện. Hắn nhìn thấy Phương Tịch thì thi lễ nói:
- Tiểu chất bái kiến thúc thúc!
- Hiền chất mau mau đứng lên. Sao ta có thể nhận lễ lớn như vậy chứ?
Phương Tịch vội vàng nâng hắn dậy, vừa cười vừa nói:
- Ngươi không có việc gì không lên điện tam bảo. Hôm nay ngươi đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng nhỉ?
Mộc Văn đỏ mặt nói:
- Lúc lão tổ tông còn sống vẫn luôn nói ngài là tri kỷ của hắn. Hậu bối chúng ta phải học tập ngươi nhiều hơn... Lần này điệt nhi gặp nạn, đặc biệt đi nhờ Phương thúc giúp đỡ.
- Ồ? Không biết có chuyện gì vậy?
Phương Tịch biết rõ còn hỏi.
- Thúc thúc có biết chuyện Linh Không Đảo mở Phường thị? Mộc gia ta khai khẩn Song Tử Đông Phong, nhưng linh khí ở chỗ đó có hạn, tối đa chỉ có hai mươi mẫu linh điền, người trong tộc sinh sôi nảy nở, vật tư dần dần không đủ...
Mộc Văn tố khổ mãi.
Tuy linh khí và linh điền ở Song Tử Đông Phong đều tốt hơn Phỉ Thúy Nhai, nhưng Mộc gia quá đông người, tu tiên giả cũng nhiều.
Người nhiều, tài nguyên không đủ chia, các phòng trong tộc thường xuyên vì mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà lục đục với nhau.
Trước đây, có Mộc Hủ còn dễ nói, hắn có uy vọng đủ để áp chế tất cả.
Nhưng đổi thành Mộc Văn lại có phần lực bất tòng tâm.
Vì vậy, hắn muốn tìm kiếm tài nguyên khác cho gia tộc, đó chính là Linh Không Phường Thị!
Làm chưởng quỹ của cửa hàng luyện khí, hắn ở giữa kiếm lời bỏ túi tiền thì khó, nhưng bí mật mang theo một ít hàng hóa của gia tộc tới Phường thị bán, không ai có thể nói được gì.
- ... Chỉ là, trên dưới đều cần chuẩn bị, linh thạch trong kho của gia tộc không đủ, vẫn mong thúc thúc cho ta mượn một trăm linh thạch, sau này tiểu chất nhất định sẽ trả lại, còn tăng thêm lợi tức!
Mộc Văn nói xong lời cuối cùng lại thành khẩn thi lễ.
- Mộc Văn à...
Phương Tịch chậm rãi thổi lá trà, nói:
- Linh Không Phường Thị là đầm rồng hang hổ, không phải đất lành đâu. Cứ yên bình làm linh nông không tốt sao? Ngươi xem thúc thúc ta sống tiêu sái thoải mái bao nhiêu?
Hắn nể tình lão già Mộc Hủ vẫn chỉ điểm một câu.
- Tu tiên giả quý ở chữ tranh! Không tranh, sao có tài nguyên tu luyện? Sao có thể đột phá được bình cảnh?
Mộc Văn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay siết chặt:
- Thúc thúc như vậy là vứt bỏ con đường tu tiên, nhưng tiểu chất vẫn muốn có ngày có thể trở thành Trúc Cơ, làm rạng danh cho gia tộc!
Phương Tịch:
- ...
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Mặc dù lão thúc ngươi làm ruộng mấy năm nhưng thực sự không có bao nhiêu tiền, lần này, sợ rằng ta không giúp được ngươi rồi.
- Phương thúc, trước đây lão tổ tông nghe ngươi mượn linh thạch, không nói nhiều đã lập tức nhận lời...
Viền mắt Mộc Văn bỗng chốc đỏ hoe.
- Ôi, ta không phải không muốn mà thực sự không thể làm được, ngươi đi đi...
Phương Tịch nâng chén trà lên tiễn khách.
Mộc Văn còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại phát hiện ra mình và của đối phương thật sự không có tình cảm gì, chỉ có thể căm phẫn đứng dậy.
Sau khi ra khỏi Phỉ Thúy Nhai, hắn thầm bất mãn:
- Thật hay cho Phương Tịch ngươi... ngươi tưởng ta không biết à? Trong kho lúa của ngươi nhất định chất đầy linh mễ, nhưng ngươi lại không muốn cho ta mượn chỉ một trăm linh thạch. Trước đây, lão tổ tông đúng là bị mù, đã nhìn lầm người rồi!
Hắn đi mấy bước lại ngẫm nghĩ gì đó, nắm một Ẩn Thân Phù nấp ở ven đường.
...
- Ôi... Phương huynh ngươi có lòng tốt, không ngờ người này lại...
Mộc Văn đi rồi, Phong Mãn Lâu đi từ trong phòng ra, lắc đầu thở dài.
- Nhắc tới cũng thú vị, có người tránh Linh Không Phường Thị này không kịp, lại có người cố chen vào...
Phương Tịch cười ha ha, tiện tay lấy ra một nắm linh mễ thả vào trong hồ nước.
Đại Thanh Ngư lắc đuôi, nhanh chóng nuốt linh mễ.
Trên thực tế... Phương Tịch thật sự không có tiền gì.
Trong kho thóc của hắn cơ bản không có bao nhiêu linh mễ, đều bị vua dạ dày lớn Thái Tuế kia ăn sạch.
Đương nhiên, dù thế nào đi nữa, vẫn là có thể tùy ý lấy ra một trăm linh thạch.
Nhưng Mộc Văn tính là gì?
- Đúng vậy...
Phong Mãn Lâu xoa cằm, đột nhiên hỏi:
- Phương huynh và Hủ Mộc Đạo Nhân hình như có quan hệ không tệ?
- Xem là vậy đi, đáng tiếc thế hệ sau không có năng lực, ta thấy Mộc gia bị thua là thua ở trên tay Mộc Văn đấy…