Phương Tịch bỗng nhiên cười:
- Nhưng điều này có liên quan gì đến ta?
- Cảm ơn!
Ánh mắt Phong Mãn Lâu lập tức sáng lên, đứng dậy rời đi.
Hắn đang đau đầu vì chuyện này, người chịu tội thay tốt nhất lại tự động chạy tới.
Phương Tịch nói câu này xem như hoàn toàn buông tha Mộc Văn.
Hắn cần không kiêng kỵ, thi triển một vài thủ đoạn nhỏ.
Phong Mãn Lâu ở trong thế gia đi ra, luyện ra kinh nghiệm lõi đời, Mộc Văn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, làm không tốt sẽ bán người ta, người ta còn đếm linh thạch hộ hắn đấy!
Ví dụ như hắn tìm tới Mộc Văn, lấy lý do cần một khoản linh thạch mới rút đi, Mộc Văn không chừng còn lấy ra nữa!
Tiểu Vân Vũ Trận tản ra, Phong Mãn Lâu khống chế pháp khí lông chim bay ra, trong nháy mắt đã biến mất.
Ven đường, Mộc Văn nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức nghiến răng nghiến lợi:
- Phương Tịch... Ngươi đúng là một kẻ tiểu nhân, ngươi không cho ta mượn ta linh thạch, trái lại qua lại với người trong thế gia!
- Lão tổ tông, ngươi nhìn nhầm người rồi. Người này mới là kẻ phản bội trong ba gia tộc lớn chúng ta!
Hắn khẽ cắn môi, trong mắt đầy vẻ kiên định:
- Ta sẽ không chịu thua. Ta sẽ làm cho ngươi thấy Mộc gia trở nên huy hoàng trong tay ta thế nào!
- Đan điền trồng gỗ, để cầu trường sinh...
Trong hang động dưới lòng đất, Phương Tịch ngồi xếp bằng ở dưới Yêu Ma Thụ, phía sau liên kết với một rễ phụ và tán cây.
Theo nguyên khí tinh thuần chuyển vận mỗi ngày, thể phách của hắn càng đầy sức sống hơn.
Thậm chí tiến độ tu luyện Trường Sinh Thuật cũng tiến triển cực nhanh.
Lúc này, hắn dùng linh thức quan sát bên trong cũng có thể nhìn thấy trong tứ chi bách hài có mạng lưới màu xanh lục ẩn hiện, đang lấy đan điền khí hải làm trung tâm để lan tràn về phía gân mạch, xương cốt, da thịt...
Đây là quá trình xây dựng Thanh Mộc Linh Thể!
- Lại thêm mấy năm nữa, chắc hẳn có thể tạo thành Thanh Mộc Linh Thể?
Phương Tịch mở hai mắt ra, trong mắt có hai ánh sáng màu xanh lục lóe lên.
Một khi Thanh Mộc Linh Thể thành công, tư chất mộc linh căn hạ phẩm của hắn lại có thể có thể sánh ngang với những những thiên tài linh căn thượng phẩm.
Tham vọng của Phương Tịch còn không dừng lại ở đây!
Hắn muốn ít nhất phải tu luyện thành Ất Mộc Pháp Thân!
Trong tu tiên giới chỉ có vài lời đồn về loại linh thể này, nhưng có thể xác định, tu sĩ nắm giữ linh thể này chỉ cần không chết giữa đường, về sau cơ bản thành đại năng Nguyên Anh!
Lấy tốc độ trưởng thành của Yêu Ma Thụ, tốn mấy chục năm không phải không thể ngưng tụ thành Ất Mộc Pháp Thân!
Mỗi ngày, sau khi tu luyện, Phương Tịch sẽ đi kiểm tra linh điền như thường lệ.
- Ác ác!
Trên bờ ruộng, một thằng nhóc để mông trần đang vui vẻ chạy mau, phía trước mặt nó còn có một con hổ máy đang sải bốn chân chạy với tốc độ chậm rãi.
- Tiểu Hổ, ngươi lấy được con hổ máy này ở đâu?
Phương Tịch dừng lại, thuận miệng hỏi một câu.
- Nương ta mới mua cho ta từ Linh Không Phường Thị về.
Tiểu Hổ hút nước mũi chảy ra, cười khúc khích trả lời.
- Ừ, ngươi đi chơi đi!
Phương Tịch xoa đầu Tiểu Hổ, buồn bực nghĩ:
“Mẹ nó, lão tử tìm bao nhiêu năm chẳng thấy nổi cái bóng Khôi Lỗi Thuật đâu... Kết quả bây giờ trồng cây, ở trong Linh Không Phường Thị lại xuất hiện tác phẩm của Khôi Lỗi Sư? Ông trời, ngươi đang đùa ta sao?”
“Thôi, đời người không được như ý, tâm phải bình tĩnh, bình tĩnh...”
Hắn âm thầm cảnh cáo mình.
Lại không phải là truyền thừa Khôi Lỗi Thuật sao? Chỉ cần mình sống được đủ lâu, sau này chung quy sẽ có.
- Lão gia!
Hắn đi tới căn nhà gỗ của Vương quả phụ, Vương quả phụ lập tức tươi cười đi ra đón:
- Linh Không Phường Thị kia vừa lớn lại vừa đẹp, linh khí cũng rất dồi dào... Ta còn đặc biệt mua một gói linh trà cho lão gia, đang muốn mang qua cho lão gia đấy!
- Ừ, cảm ơn.
Linh trà không đến một viên linh thạch, nhưng ít ra cũng là một thái độ.
Phương Tịch không nhận, Vương quả phụ sẽ lo lắng.
Vương quả phụ thấy hắn tươi cười nhận lấy thì càng cười rạng rỡ hơn:
- Ta cũng đi xem qua cửa hàng của đảo chủ ở trên Linh Không Phường Thị rồi. Nó có tên là Hỏa Luyện Các, đại chưởng quỹ là Mộc Văn!
Phương Tịch cũng không quá bất ngờ về kết quả này.
Dù sao Phong Mãn Lâu căn bản không muốn tranh với Mộc Văn.
Mộc Văn cũng tàn nhẫn, không ngờ thế chấp vài mẫu linh điền của gia tộc, mượn được rất nhiều linh thạch để lo lót chuyện này.
Lại thêm Phong Mãn Lâu chủ động rời đi, Nguyễn Tinh Linh cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể đưa vị trí này cho đối phương.
- ... Ta thấy Long Ngư Chung gia đã chấp nhận chuyện này. Dù sao ba mươi sáu đảo chúng ta thật sự liên kết lại, số lượng tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ tối thiểu gấp mấy lần Chung gia... Tạo thành đội chấp pháp liên kết, trị an ở các hòn đảo gần đây rất tốt, ta đi một đường cũng không thấy có phỉ tu…