Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 239 - Kim Nha Quát Tháo 2

Chương 239 - Kim Nha quát tháo 2
Chương 239 - Kim Nha quát tháo 2

Phương Tịch nheo mắt.

Trước đây, lão tu Luyện Khí tầng mười này bị hắn đánh cho gần chết, dưỡng thương mấy năm, sau đó cẩn thận đề phòng tra xét xung quanh mấy năm.

Sau khi phát hiện kẻ thù khổng lồ mặc giáp bạc kia đã rời đi, hắn dần dần lại không chút kiêng kỵ.

Nhưng, trước khác nay khác.

Hắn tu luyện Trường Sinh Thuật, căn bản không có cách nào rời khỏi Phỉ Thúy Nhai nửa bước.

Bởi vậy, Phương Tịch chỉ có thể cười gượng:

- Phong huynh, xin lỗi... Ta không có ý định ra khỏi Đào Hoa Đảo tranh đấu lần nữa!

Phong Mãn Lâu cảm thấy kinh hãi:

- Đây là đảo chủ cho mời! ?

Tuy địa vị của Phương Tịch còn cao hơn khách khanh, nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt đảo chủ chứ?

- Đi thong thả không tiễn!

Vẻ mặt Phương Tịch dần dần trở nên xa cách, xoay người rời đi.

- Ngươi... này!

Phong Mãn Lâu chỉ có thể giậm chân, phẫn nộ trở lại báo cáo.

...

- Không phải ta không muốn đi, mà thực sự không thể đi!

Phương Tịch nhìn theo bóng lưng Phong Mãn Lâu rời đi, lặng lẽ thở dài.

Hắn bị Trường Sinh Thuật trói buộc, không thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa, hắn thật sự có lòng mà không có sức.

- Ơ? Không đúng!

- Bây giờ pháp lực của ta đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, lại có thần thức giúp đỡ, liên hệ với Yêu Ma Thụ càng chặt chẽ hơn... Ta còn chưa từng thử xem khoảng cách bao xa!

- Đồng thời...

Phương Tịch bước ra một bước, tiến vào trong mây mù, trong nháy mắt đã đi tới ngoài Phỉ Thúy Nhai.

Một dặm, hai dặm...

Bốn dặm, năm dặm!

Cảm giác liên kết chu thiên tuần hoàn kia vốn phải bị đứt, nay vẫn chưa xuất hiện!

Ánh mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, không ngừng thử phạm vi cực hạn này.

Cuối cùng, khi hắn cách xa Phỉ Thúy Nhai khoảng mười dặm, hắn lại cảm nhận được mối liên hệ này sắp đứt.

- Mười dặm à? Còn cách Kính Nguyệt Hồ một đoạn...

Hắn lặng lẽ thở dài nhưng không chán nản.

Ngược lại, dưới suy nghĩ của Phương Tịch, Yêu Ma Thụ giống như phân thân phát ra một tiếng nổ, vô số rễ cây bắt đầu tập trung đột phá về một hướng!

Trong nháy mắt, nó xuyên qua Tiểu Vân Vũ Trận đi tới phía tây của Phỉ Thúy Nhai, kéo dài ra ngoài vài dặm!

Yêu Ma Thụ vẫn bị Phương Tịch hạn chế, thật ra nếu để rễ của nó trải rộng ra, sẽ vô cùng đáng sợ!

Tương lai thậm chí phủ kín cả Đào Hoa Đảo cũng không thành vấn đề!

Bên trong phạm vi rễ tất nhiên cũng được tính là phạm vi bản thể của Yêu Ma Thụ!

Kể từ đó, giới hạn của Phương Tịch có thể kéo dài ra ngoài thêm một đoạn, đến khu vực Kính Nguyệt Hồ, Song Tử Phong!

- Có lẽ... Cuối cùng không cần ngồi tù nữa.

- Hoặc nói là nhà tù mở rộng, từ Phỉ Thúy Nhai biến thành phạm vi Đào Hoa Đảo?

Phương Tịch bắt đầu quay trở về.

Theo hắn quay lại, rễ của Yêu Ma Thụ cũng chậm rãi rút về.

Không có Tiểu Vân Vũ Trận che chở, bản thể của Yêu Ma Thụ vẫn có nguy cơ bị phát hiện.

Tình hình rễ lan tràn ra chỉ có thể thuộc về trường hợp đặc biệt khi Phương Tịch muốn đi tới Kính Nguyệt Hồ!

Đồng thời, trước đây Yêu Ma Thụ còn rất nhỏ, rễ không có cách nào kéo dài xa như vậy, bây giờ có thể miễn cưỡng làm được.

Cho dù có thể đi tới Kính Nguyệt Hồ, lần này Phương Tịch cũng không chuẩn bị nhúng tay vào chuyện của Kim Nha Lão Quái lần này.

Dù sao hắn chẳng qua chỉ muốn cướp cửa hàng của Phong gia, Mạc gia, Nguyễn gia ở Linh Không Đảo, không liên quan đến căn cơ sinh tử tồn vong!

“Chẳng qua, Kim Nha Lão Quái là tu sĩ Luyện Khí viên mãn, bây giờ bỗng nhiên không cần tới thể diện cướp đoạt tài nguyên, chẳng lẽ hắn bị Ngư Linh Tử kích thích, muốn đột phá Trúc Cơ?”

Trong đầu Phương Tịch đột ngột xuất hiện một ý nghĩ.

Nếu để cho Kim Nha Lão Quái trở thành Trúc Cơ, ngược lại sẽ là một mối họa lớn!

Thế nhưng năm đó đối phương có đại trận hộ đảo, hắn thật sự không bắt được.

Dù sao đối phương cũng là một Luyện Khí đại viên mãn!

...

Trong trạch viện ở Phỉ Thúy Nhai, Đại Thanh Ngư phát hiện trong viện không có ai, nhàn nhã phun bọt.

Ọc ọc!

Từng bọt khí nổi lên trên mặt nước, thậm chí nó bắt đầu thử công kích trận pháp xung quanh đang vây khốn nó!

- Đại Thanh Ngư, ngươi không thành thật à!

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh.

Đại Thanh Ngư giật mình, mắt cá cực lớn phát hiện nhân loại đáng ghét kia đã đứng ở bên hồ nước từ bao giờ, đang nhìn nó cười ôn hòa.

Điều này làm Đại Thanh Ngư cảm giác gian nát nhất trong đời cá!

- Thời hạn mười năm đã tới, ta muốn ăn cá lát sống!

Phương Tịch cười ha ha, hai tay bỗng nhiên bấm pháp quyết.

Một đám mây mù hạ xuống, hóa thành từng sợi dây xích trói lấy Đại Thanh Ngư.

Đại Thanh Ngư đã đạt cấp một trung phẩm đau khổ giãy giụa, nhưng không thể làm gì được những sợi dây xích nhìn như mây trắng mỏng manh này.

Từ trong mắt Đại Thanh Ngư không khỏi chảy xuống từng giọt nước mắt lớn, khi rơi xuống mặt đất không ngờ phát ra tiếng động giòn tan.

Đó là từng viên trân châu!

- Nước mắt cá hóa trân châu? Nếu ở phàm tục đúng là trân bảo khó gặp một lần…

Bình Luận (0)
Comment