Việc kinh doanh của Linh Không Phường Thị bị ảnh hưởng, Chung gia cho dù không phải là người được lợi thứ nhất, tuyệt đối cũng là người được lợi thứ hai, người được lợi thứ ba!
Về phần vì sao Chung gia làm ra “người mặc giáp bạc” ?
“Mẹ nó, đây là tìm kẻ chết thay! Dù sao không thể trắng trợn khai chiến, người mặc giáp bạc lại phạm phải án lớn vào mười năm trước, từng giết người ở gần Bảo Chu Phường Thị, chắc chắn không phải là người của Chung gia, bọn họ có thể phủi sạch quan hệ!”
Phương Tịch biết rất rõ điểm này, bởi vì hắn có thể xác định người mặc giáp bạc kia là giả.
Nhưng các tu sĩ khác không biết!
Theo bọn họ thấy, người mặc giáp bạc kia hành sự hung tàn chẳng khác nào ma tu, mười năm sau lành vết thương lại đi ra tiếp tục gây án là chuyện rất bình thường!
Bọn họ không đến mức liên tưởng đến trên đầu Chung gia!
“Thật hay cho Chung gia ngươi, dám mượn danh nghĩa của ta, hắt nước bẩn cho ta... ta sẽ ghi vào sổ, sau này nhất định sẽ phải báo thù!”
Trong lòng Phương Tịch thầm cắn răng.
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn thản nhiên kinh doanh.
Chờ sau khi thấy đến lúc rồi, hắn chuẩn bị đứng dậy quay về Phỉ Thúy Nhai.
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên ồn ào náo động và bất chợt tách ra hai bên, hành lễ với một thiếu nữ. Trên mặt bọn họ đều tươi cười lấy lòng, miệng nói “Thiếu đảo chủ”!
- Hả?
Phương Tịch không ngẩng đầu, thần thức đảo qua, lập tức thấy được một thiếu nữ mặc váy màu đỏ, vóc dáng uyển chuyển kèm theo đôi mắt xếch.
Tu vi của nữ tử này nhìn qua chỉ có Luyện Khí tầng bốn, nhưng ở dưới thần thức của hắn, tất cả những gì nàng che giấu đều lộ rõ. Không ngờ nàng có tu vi Luyện Khí tầng năm, tu luyện một môn công pháp thu lại khí tức.
Đại khái là Nguyễn Tinh Linh yêu cầu nàng làm vậy. Dù sao cây to đón gió nhất định sẽ đổ, cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Nữ tử này chính là Nguyễn Đan? Không hổ danh là thiên tài linh căn thượng phẩm. Bây giờ, Lư Quá còn đang ở Luyện Khí sơ kỳ!”
Trong lòng Phương Tịch thầm nghĩ.
Chẳng qua Lư Quá không chỉ không bằng đối phương về tư chất linh căn, mức độ bồi dưỡng và tài nguyên đan dược lấy được còn chênh lệch một trời một vực, bị ném xa như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được.
Vẻ mặt Nguyễn Đan lãnh đạm giống như hàn băng vạn năm, nàng đi tới trước sạp hàng của Phương Tịch:
- Ngươi chính là Phương Tịch?
- Ta chính là Phương Tịch, ra mắt Thiếu đảo chủ!
Phương Tịch đứng dậy thi lễ, khí độ phong thái đều không tầm thường.
Nhưng Nguyễn Đan nhìn thấy, sâu trong đôi mắt lại càng lạnh hơn.
Trước đây, khi nàng còn bé, từng nghe nói người này một người một kiếm, dưới đảo chủ không có người nào địch lại.
Sau khi nàng trở thành đệ tử của đảo chủ, người này lại thành rùa đen rút đầu, co đầu rút cổ ở Phỉ Thúy Nhai mười năm không ra!
Đến năm ngoái, đảo chủ hẹn giao chiến với Kim Nha Lão Quái, chuyện có quan hệ trọng đại như thế, đối phương lại dám từ chối không đến!
Nguyễn Đan vốn xem mình là Thiếu đảo chủ từ lâu, tất nhiên không thể để một tồn tại “Phiên Trấn” như vậy ở trên địa bàn của mình!
Hơn nữa, giữa sư phụ và đối phương mơ hồ có chút quan hệ, làm thiếu nữ càng không cam lòng.
Sau nhiều năm tích lũy, khi nàng nhìn thấy Phương Tịch tất nhiên sẽ không vui.
Phương Tịch lại giống như không phát hiện ra:
- Thiếu đảo chủ cũng cần đan dược sao? Chỉ cần ngươi để ý thứ nào trên sạp hàng của tại hạ, tại hạ sẽ tặng ngươi một bình!
- Không cần!
Nguyễn Đan lạnh lùng đáp lại.
- Vậy... có phải thiếu đảo chủ muốn luyện đan? Thật không dám giấu, thuật luyện đan của tại hạ đã đến cấp một hạ phẩm, xác suất thành đan này...
Phương Tịch đang nói không ngừng, bỗng nhiên bị Nguyễn Đan cắt ngang:
- Ta từ lâu đã nghe nói Phương đạo hữu có đấu pháp sắc bén... Nguyễn Đan bất tài, ba năm sau muốn đi tới Phỉ Thúy Nhai, đích thân xin chỉ giáo!
Trong lòng thiếu nữ có tự tin mạnh mẽ.
Bây giờ, tu vi của nàng thật ra đã đột phá Luyện Khí tầng năm từ lâu. Ba năm sau, nàng tất nhiên sẽ là Luyện Khí tầng sáu, thậm chí có khả năng tu luyện tới tầng sáu đỉnh phong.
Chỉ là một tán tu Luyện Khí trung kỳ, cho dù hắn đồng thời tu luyện Luyện Thể, nàng vẫn có thể chiến thắng!
- Lại là mời đấu pháp sao?
- Đệ tử của đảo chủ đích thân hẹn chiến với Phương Tịch, chẳng lẽ là có bất mãn với Phỉ Thúy Nhai?
Tán tu và các đệ tử đứng ngoài xem đều vui vẻ hóng chuyện.
Bọn họ đã sớm bất mãn và đố kỵ với địa vị đặc biệt của Phỉ Thúy Nhai và Song Tử Phong từ lâu...
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Phương Tịch gặp nạn, không bỏ đá xuống giếng đã không tệ rồi.
Ngược lại có mấy người già dặn vẫn lo lắng:
- Thiếu đảo chủ có mạo hiểm quá không? Dù sao Phương Tịch này là Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong, thủ đoạn sức bén, còn có thuật luyện thể...
- Phì, thiếu chủ là nhân thế nào? Hắn chỉ là một tán tu làm sao có thể so sánh được?
- Ba năm sau, thiếu chủ tất nhiên sẽ thắng!
…