Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 248 - Giao Hẹn Ba Năm

Chương 248 - Giao hẹn ba năm
Chương 248 - Giao hẹn ba năm

Bởi vì giá rẻ, rất nhanh đã có tu sĩ bắt đầu tới hỏi giá.

Trong lời nói, Phương Tịch cũng tiết lộ thân phận mình là một Luyện Đan Sư, đồng thời có hứng luyện đan.

Đáng tiếc không có mấy tu sĩ tín nhiệm thuật luyện đan của hắn, dẫn đến buôn bán rất kém.

Chẳng qua Phương Tịch không quan tâm. Dù sao chỉ cần hắn đánh ra chiêu bài này, sau này ai muốn nhờ luyện đan có thể đi thẳng tới Phỉ Thúy Nhai là được rồi.

- Lão hủ Mộc Trung ra mắt thế thúc, chúc mừng thế thúc đã có thuật luyện đan đại thành!

Lúc này, lại có một tu sĩ già nua đi tới trước mặt Phương Tịch, chắp tay hành lễ.

Mái tóc hắn hoa râm, trên tay trên mặt đầy nếp nhăn, khớp xương cũng rất lớn, vừa nhìn là biết lão linh nông quanh năm làm việc.

- Ừ, ngươi là người của Mộc gia à?

Tu tiên giả có năng lực đã gặp qua sẽ không quên được. Phương Tịch nhớ lại, người này là một trong những người đi theo Hủ Mộc lão đạo trước đây, chỉ có điều khi đó hắn trẻ hơn.

Mộc Trung cười chất phác:

- Thế thúc còn nhận a được lão hủ? Đúng là vinh hạnh... Ôi, năm đó lão tổ tông tha thiết căn dặn chúng ta phải học tập sự ổn định của đạo hữu, mọi chuyện dường như còn ở trước mắt, không ngờ đã trải qua mười năm nóng lạnh...

Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Phương Tịch mới biết được Mộc Trung này là nhóm người trước đây tranh cãi ầm ĩ với Mộc Văn đòi tách ra ở riêng.

Bây giờ, hắn được phân hai mẫu linh điền, ca nhà năm miệng ăn chăm chỉ cày sâu cuốc bẫm, cuộc sống cũng trôi qua bình thường.

Tuy không kiếm lời được bao nhiêu linh thạch, nhưng được cái an toàn!

Mộc Trung xúc động nói:

- Lần này đội ngũ trong đảo đi Phường thị xảy ra chuyện, trong đó có hai người của Mộc gia, chi thứ hai và chi thứ ba khóc ầm ĩ, gia chủ còn tính kế chút linh thạch hắn kinh doanh được!

Trong lời nói khá căm giận bất bình.

Lần này Phương Tịch đi ra, ngoại trừ rảnh rỗi muốn ra ngoài, cũng muốn hỏi thăm tin tức về “người mặc giáp bạc” kia.

Hắn nghe vậy lại thở dài:

- Mộc Văn cũng khó xử, bây giờ hàng năm đều phải trả khoản linh thạch lớn, áp lực rất lớn... Một khi cửa hàng ở Linh Không Phường Thị kinh doanh kém, vậy coi như...

- Ôi... năm đó lão hủ đáng lẽ phải khuyên gia chủ thêm. Nếu như xảy ra chuyện gì, căn cơ của gia tộc có vấn đề, sau khi trăm tuổi, lão hủ làm gì còn mặt mũi đi gặp lão tổ tông nữa...

Mộc Trung dùng tay áo bẩn lau khóe mắt, nắm chặt nắm tay:

- Đều do “người mặc giáp bạc” đáng chết kia!

- Đúng vậy, đều do tên hung ác kia!

Phương Tịch sờ mặt giống như cùng chung mối thù nói:

- Không biết người kia rốt cuộc là ai? Có lai lịch ra sao?

- Ta không biết. Nhưng sau lần này, Linh Không Phường Thị phát lệnh truy nã, chúng ta mới hiểu. Năm đó, người kia không chỉ đánh cho Kim Nha Lão Quái bị thương, còn từng phạm phải án lớn tày trời ở ngoài Bảo Chu Phường Thị, giết năm Luyện Khí hậu kỳ! Chắc hẳn lúc đó hắn bị thương, bằng không lão tổ hai nhà Phong, Mạc chưa chắc có thể sống sót chạy thoát thân...

Mộc Trung nhắc tới người này lại nghiến răng nghiến lợi.

Cho dù hắn chướng mắt Mộc Văn, nhưng khi nhìn thấy Mộc gia đầu tư gặp phải cản trở, hắn cũng cảm giác như tự mình trải qua.

Làm tu sĩ của gia tộc, vinh nhục đều buộc chung với gia tộc, không phải ở riêng là có thể cắt đứt mối liên hệ này.

- Đúng vậy...

Phương Tịch lầm bầm. Hắn không ngờ được bọn họ có thể điều tra chuyện năm đó đến mức này.

Cũng may trước đây hắn đi tới Bảo Chu Phường Thị đã sử dụng thân phận giả.

“Hai chuyện trước là do ta làm, nhưng chuyện gần đây thật sự không phải là ta... Nhất định là có người nào đó mượn danh nghĩa của ta. Nhưng vì sao bọn họ phải làm vậy? Để câu cá à?”

“Bất kể hắn tính câu ai? Dù sao ta chết sống không đi ra.”

Phương Tịch suy nghĩ, trong lòng không khỏi trấn tĩnh lại, chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến.

Dù sao tình huống xấu nhất chẳng qua là mình bỏ lại tất cả, nhảy xuống hồ xuyên qua mà thôi.

Thanh Mộc Linh Thể đã thành tựu, mình đã tu luyện tới Luyện Khí tầng bảy, cũng không thiệt.

Chỉ cần còn sống, lại có khả năng làm lại!

- Bây giờ bên ngoài đều đồn, người mặc giáp bạc kia có thực lực Luyện Khí đại viên mãn, còn đồng thời tu luyện Luyện Thể, lực chiến đấu mạnh mẽ, giết Luyện Khí hậu kỳ giống như giết con gà... Do điều này ảnh hưởng khiến người tới Linh Không Phường Thị giảm đi, kinh doanh ảm đạm hơn rất nhiều.

Một người mặc giáp bạc chỉ có thể gây ra hỗn loạn, khiến lòng người bàng hoàng.

Nếu như sau đó mãi không thể bắt được, sẽ dẫn tới các phỉ tu khác và những tu sĩ vốn có lòng tham tới. Điều đó cũng dẫn đến trị an xung quanh Linh Không Phường Thị càng thêm hỗn loạn, ảnh hưởng tới việc kinh doanh.

Cuối cùng chính là vòng tuần hoàn ác tính!

Cảm giác quen thuộc này khiến Phương Tịch không khỏi nhớ lại:

“Cảm giác này... không chừng là Chung gia làm!”

Hắn điều tra vụ án căn bản không cần chứng cứ, chỉ cần xem ai là người cuối cùng được lợi, kẻ đó là đáng nghi nhất.

Bình Luận (0)
Comment