Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 247 - Giáp Bạc Lại Xuất Hiện 3

Chương 247 - Giáp bạc lại xuất hiện 3
Chương 247 - Giáp bạc lại xuất hiện 3

Ong ong!

Nắp lò luyện đan mở ra, lần này xuất hiện mùi mùi thuốc thơm ngào ngạt.

Trong phút chốc, mấy viên đan dược bay ra, rơi vào trong tay của Phương Tịch.

Vẻ mặt Phương Tịch vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm vào chúng. Chỉ thấy những đan dược này lớn như trân châu, từng viên tròn trịa, mặt ngoài có ánh đỏ chuyển động, số lượng chừng bảy viên!

Nhưng trong phút chốc, ánh sáng của hai viên trong đó không ngừng tối đi, biến thành màu đen.

Trong năm viên còn lại có một viên bên ngoài hiện ra một hoa văn màu xám.

- Một lò thành đan được bảy viên, hai viên là phế đan, một viên thứ phẩm...

Phương Tịch lẩm bẩm, sau đó sử dụng bình ngọc chứa bốn viên “Chỉ Huyết Đan” chính phẩm còn lại.

Với một học đồ luyện đan cấp một hạ phẩm, xác suất thành đan như vậy đã được xem là không tệ rồi.

Hắn luyện tập đến mức này, mới tự tin khiêu chiến Thú Lương Hoàn càng khó hơn!

Chẳng qua, bây giờ rõ ràng không phải lúc.

Dù sao hắn đã luyện đan rất lâu, thần thức và cơ thể đều vô cùng mệt mỏi.

Phương Tịch đi ra khỏi phòng luyện đan, tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một lúc mới cảm giác tinh thần sảng khoái. Vì vậy, hắn ra ngoài đi dạo.

Lư Quá đang ngồi rảnh rỗi bên ruộng. Hắn nhìn thấy Phương Tịch đi qua thì vội vàng đứng lên:

- Lão gia!

- Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?

Phương Tịch chỉ vào Vương quả phụ gia.

Ở trong nhà Vương quả phụ vọng ra tiếng khóc thê lương của Tiểu Hổ.

- Hai ngày nay, tâm trạng của Vương quả phụ không tốt. Tiểu Hổ đúng lúc lại phạm sai lầm, vì vậy bị đánh.

Lư Quá giải thích, trong lòng cảm giác hết sức phức tạp, cũng không biết là hâm mộ hay gì.

- Ừ, hóa ra là trời đổ mưa đánh trẻ con. Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm... sao tâm trạng của Vương quả phụ lại không tốt?

Phương Tịch xoa cằm.

- Vương thẩm muốn có thêm mấy viên linh thạch, không đưa linh mễ mình để dành tới hội trao đổi trên Đào Hoa Đảo mà nhờ người đưa tới Linh Không Phường Thị bán. Mấy lần trước không sao, nhưng lần này bị cướp, người và hàng đều không còn...

Lư Quá đáp lại.

- Gặp phải phỉ tu à? Đây cũng là chuyện bình thường...

Phương Tịch gật đầu, xung quanh Phường thị có phỉ tu hoạt động là chuyện rất bình thường, càng không cần phải nói tới Linh Không Phường Thị kinh doanh tốt như vậy.

- Ừ, mấy tu sĩ Đào Hoa Đảo đã chết nhưng không phát lệnh tuyên bố truy nã.

Lư Quá tiếp tục bổ sung.

- Vậy thì lạ thật đấy. Không biết là người nào vậy?

Phương Tịch cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ phỉ tu lần này là một nhân vật hung ác nào? Ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng phải sợ?

- Có người nói phỉ tu kia mặc giáp bạc, sử dụng là một thanh pháp khí là kiếm sắt màu đen... Ra tay vô cùng hung tàn.

Lư Quá kể lại tình hình mình nghe được.

- Giáp bạc kiếm đen?

Phương Tịch hít sâu một hơi, phản ứng đầu tiên là mình không ra tay, sau đó lại cảm giác một nỗi oan ức cực lớn ập tới!

- Lão gia từng nghe nói về người này?

Lư Quá lập tức hứng thú.

- Cách nay đại khái mười năm, khi đó ngươi còn nhỏ...

Phương Tịch thở dài:

- Có kẻ hung ác đánh lén đại trưởng lão và gia chủ của Mạc gia và Phong gia trước đây, thậm chí còn đánh Kim Nha Lão Quái bị thương nặng. Lúc đó có người nhìn thấy kẻ hung ác này mặc giáp bạc trên người, trong tay cầm kiếm đen... Không ngờ được kẻ hung ác này ẩn nấp mười năm, bây giờ lại đi ra làm mưa làm gió!

Phương Tịch nói xong, trong lòng cũng hiểu được.

Lần này, phỉ tu giáp bạc xuất hiện hoặc là kẻ thù của mình trước đây hắt nước bẩn cho mình.

Hoặc là... có người cố ý mượn danh tiếng trước đây của hắn để đục nước béo cò!

Bách Điểu Đình ở bên bờ Kính Nguyệt Hồ là nơi tu sĩ Đào Hoa Đảo tiến hành hội trao đổi vào mùng một và mười lăm.

Hôm nay là mười lăm, Phương Tịch mặc áo bào xanh, đầu cài trâm gỗ, tay áo tung bay, phong độ phiêu dật, đi tới chỗ bày sạp.

- Người kia là ai?

Không ít tán tu và các Tiên Miêu được tuyển nhận tới sau ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều không nhận ra hắn!

Người này giống như Chi Lan Ngọc Thụ, phong thái tuyệt vời. Nếu trước đây bọn họ từng gặp, tất nhiên phải có ấn tượng mới đúng.

Vẫn là mấy người cũ ở Mộc gia dụi mắt, nhận ra:

- Vị này là Phương Tịch Phương đạo hữu một trong ba nhà năm đó!

- Hóa ra là Phỉ Thúy Nhai lão... nhân!

Một thiếu nữ lẩm bẩm, hình như nghĩ đến điều gì đó lại che miệng.

Nàng có thể bàn luận sau lưng nhưng còn chưa có can đảm bàn luận trước mặt một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong!

Ở trong ba mươi sáu đảo, Luyện Khí hậu kỳ đủ để ngồi vững ở vị trí đảo chủ, Luyện Khí tầng sáu tối thiểu cũng có thể tiến vào trung tầng, thậm chí là trưởng lão!

Dù sao bọn họ chỉ thiếu một bước tiến vào hậu kỳ, tuy bước này có lẽ cả đời cũng không vượt qua được.

Phương Tịch không để ý tới những người này, hắn bày sạp hàng, trên đó là một số Chỉ Huyết Đan” mới luyện ra, cùng với một ít đan dược giải độc hạ phẩm và rất nhiều Ích Cốc Đan.

Bình Luận (0)
Comment