- Đáng tiếc con cá mặn kia không chịu ra sức, bằng không...
...
Đông đi xuân tới, năm tháng trôi qua.
Trong nháy mắt, Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả trong ruộng thuốc cao nhất đã có dược linh năm năm.
Bên trong hang động dưới lòng đất, từng rễ phụ rủ xuống, trên mặt đất là rễ cây với các hình dạng khác nhau, giống như một thế giới thực vật khác.
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới tán cây, chậm rãi thu lại công pháp.
Hắn mở hai mắt ra, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lục và biến mất:
- Luyện Khí tầng tám... Từ sau khi luyện thành Thanh Mộc Linh Thể, cho dù từ Luyện Khí tầng bảy đột phá bình cảnh nhỏ lên tầng tám cũng không giống bình thường.
Hắn chắc hẳn, nếu mình còn là linh căn hạ phẩm, không chừng sẽ bị kẹt ở bình cảnh này tám năm tới mười năm.
Có tu sĩ Luyện Khí thậm chí cả đời còn không có cách nào đột phá bình cảnh!
Không chỉ có vậy, mấy năm qua Phương Tịch chuyên tâm nghiên cứu luyện đan và trận pháp, trong một lò đã Thú Lương Hoàn chế luyện ra có thể ra đan bốn viên, xem như đã đạt tới Đan Sư cấp một trung phẩm đỉnh phong, có thể thử chế luyện một vài cấp một đan dược thượng phẩm.
Về phần trận pháp?
Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ Tiểu Vân Vũ Trận, tu vi trận đạo vững bước tiến vào cấp một trung phẩm.
Dù sao phương pháp trận đạo càng thêm gian nan, trên tiến độ có phần tụt lại, thỉnh thoảng lại sẽ bị kẹt ở một cửa ải khó khăn.
Về luyện đan, hắn có thể thông qua tiêu hao rất nhiều tài nguyên để luyện tập nâng cao.
Trận pháp bị kẹt ở một vấn đề khó khăn, phải suy nghĩ cẩn thận, không có cách nào khác!
Phương Tịch cũng vô cùng bất đắc dĩ về điều này.
Sau khi hắn cho Yêu Ma Thụ ăn xong, trở lại trong đại viện, nhìn Đại Thanh Ngư dưới đáy hồ nước với vẻ mặt càng bất đắc dĩ hơn.
Mấy năm trôi qua, Thái Tuế cũng đã lên cấp một thượng phẩm, duy nhất chỉ có Đại Thanh Ngư đã ăn hết viên đan dược cuối cùng do hắn chế luyện từ giọt tinh huyết Xà Giao ra, vẫn chỉ là cấp một trung phẩm!
Nếu không phải hắn đã hứa cho đối phương mười năm, bây giờ mới qua năm năm, hắn cũng muốn xuống tay, ăn cá lát chấm ớt rồi!
- Ngược lại tu vi chắc hẳn giống như ta suy đón, ba mươi tám tuổi Luyện Khí tầng tám!
Phương Tịch ngồi ở dưới cây hoa đào, lấy ra một hồ lô màu đỏ và rót một ngụm Đào Hoa Nhưỡng vào trong miệng.
Hắn muốn đồ tốt hơn, nâng cấp từ Đào Hoa Tửu lên Đào Hoa Nhưỡng, cất trong hầm ba năm, mùi hoa đào càng nồng hơn, nhưng không đến nỗi át mùi rượu.
Sau nửa canh giờ, một Truyền Âm Phù bay vào.
Phương Tịch tiện tay cầm lấy và nói mấy câu, sau đó ném ra ngoài.
Không lâu sau, Lư Quá mặc trang phục màu xám, thoạt nhìn đã là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi đến.
Lúc này, không ngờ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí tầng bốn!
Nếu ở bên ngoài, hắn sẽ không dễ bị làm nhục.
- Bái kiến lão gia!
Lư Quá mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khá anh tuấn, trên gương mặt lộ ra sự kiên nghị, đây là khí chất nhiều năm trồng trọt nuôi dưỡng ra.
- Ngươi thật sự quyết định, không hối hận à?
Phương Tịch nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Gia nhập đội chấp pháp liên kết, có khả năng sẽ phải chết đấy!
- Không hối hận!
Lư Quá khẽ cắn môi, vẻ mặt kiên định.
Trong mấy năm này, “Người mặc giáp bạc” kia vẫn không bị bắt, thậm chí nghe đồn tu sĩ Trúc Cơ Ngư Linh Tử đã từng đích thân ra tay vây bắt và truy sát, nhưng vẫn để đối phương chạy thoát. Dần dần, hắn có tiếng xấu là “người đứng đầu dưới Trúc Cơ”!
Đồng thời “người mặc giáp bạc” có tác phong hung tàn, mỗi lần bị đuổi bắt đều sẽ mai danh ẩn tích một thời gian, sau đó lại đi ra tiếp tục gây ra án lớn!
Điều này khiến cho việc kinh doanh của Linh Không Phường Thị càng lúc càng không tốt, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng sứt đầu mẻ trán!
Do bất đắc dĩ, ba nhà Thái Thúc, Uất Trì, Hạ Hầu liên kết họp ba mươi sáu đảo, quyết định thành lập đội chấp pháp liên kết để tuần tra phạm vi trăm dặm gần Linh Không Đảo!
Điều này cần rất nhiều tu sĩ, ba đảo khó có thể chống đỡ, đồng thời cũng không muốn quá tiêu hao thực lực nhà mình, bởi vậy mượn người từ các đảo.
Dù sao cũng thuộc về liên minh ba mươi sáu đảo, trước đây còn đưa hàng tới cửa...
Đào Hoa Đảo tất nhiên cũng nằm trong phạm vi này, đã bắt đầu chiêu mộ tán tu.
Nhiệm vụ này tương đối nguy hiểm, nhưng Lư Quá nhìn ra được cơ hội trong đó!
Dưới tình huống bình thường, hắn với thân phận là con của phạm nhân vĩnh viễn cũng đừng mong ra khỏi đảo, không chừng sẽ phải ở Phỉ Thúy Nhai làm ruộng cả đời!
Gần đây, bởi vì không đủ các loại tài nguyên đan dược, tu vi của hắn tăng chậm hơn rất nhiều.
Điều này Lư Quá đã sớm có kế hoạch ra ngoài không thể chịu đựng được nữa.
Lần này trên đảo chiêu mộ, hắn thấy đấy chính là cơ hội tốt trời ban!
Nếu không có nguy cơ sống chết, tu sĩ trên đảo sẽ đổ xô tới, ai bằng lòng thả hắn đi?