Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 252 - Chương 252 - Thăng Cấp Và Ra Ngoài 3

Chương 252 - Thăng cấp và ra ngoài 3
Chương 252 - Thăng cấp và ra ngoài 3

Chỉ có các loại nhiệm vụ nguy hiểm chẳng khác nào “lấp chiến hào” này, rất ít người trong đảo nhận lời, mới có khả năng đẩy hắn ra ngoài, không ai tranh đoạt!

- Ngươi đúng là quyết đoán, chuyến đi này sống hay chết hoàn toàn dựa vào vận số của bản thân ngươi.

Phương Tịch lại uống một ngụm Đào Hoa Nhưỡng:

- Ở đây không thể thiếu người trồng trọt, ngươi đừng nói là Vương Tiểu Hổ, hắn còn nhỏ...

Lư Quá không dám phản bác, nhanh chóng trả lời:

- Ta đã tìm được người thay thế. Đó là một tán tu từ bên ngoài đến, tên là Hải Đại Quý. Hắn cũng trạc tuổi như ta, tu vi Luyện Khí tầng ba.

- Ừ, ngày mai dẫn đến cho ta xem thử.

Phương Tịch khá hài lòng khi thấy Lư Quá hiểu quy tắc như vậy. Hắn suy nghĩ một lát lại lấy từ trong túi trữ vật ra mười viên linh thạch:

- Ngươi ở chỗ ta trồng trọt nhiều năm, lần này ra ngoài vô cùng nguy hiểm. Chỗ của ta có mười viên linh thạch hạ phẩm, cộng thêm phần tích góp của ngươi cũng đủ để mua một pháp khí trung phẩm phòng thân...

Lư Quá không khỏi giật mình.

Hắn vẫn lén lút che giấu linh thạch, không ngờ đã bị vị này phát hiện.

Lúc này, trên trán hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sinh ra cảm giác hoảng sợ.

- Cảm ơn lão gia!

Nhưng hắn vẫn phải tỏ ra cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy linh thạch.

- Ngươi đi xuống đi...

Phương Tịch khoát tay, cho Lư Quá rời đi.

Hắn không quá để ý tới sinh tử tồn vong sau này của người này.

Dù sao, hắn không thể thật sự bồi dưỡng con của kẻ thù!

Trên thực tế, Lư Quá cũng mơ hồ phát giác được, mình ở Phỉ Thúy Nhai chỉ có thể trồng trọt cả đời đến khi già chết, hắn mới có thể bất chấp tất cả, nắm lấy cơ hội muốn ra khỏi đảo!

...

Chờ đến khi Lư Quá rời đi, Phương Tịch im lặng một lát lại bắt đầu hưởng thụ rượu ngon.

Mấy canh giờ sau, trong phòng phù được hắn bí mật mở ra.

Hắn cầm lấy bút phù và chấm linh mực, bắt đầu vẽ như rồng bay phượng múa trên giấy phù.

Theo ngòi bút hạ xuống, có từng tia linh lực chảy xuôi.

Không lâu sau, một Hồi Khí Phù hạ phẩm đã được vẽ xong.

Mặt ngoài phù lục lóe lên linh quang, tiếp theo thu vào bên trong.

Phương Tịch thản nhiên cất phù lục và thở ra một hơi.

- Trồng cây mười lăm năm, nghiên cứu bốn kỹ năng tu tiên cũng mười lăm năm, mười năm trước khó có thể nhập môn, năm năm sau đột nhiên tăng mạnh...

Nhưng ngay cả như vậy, bởi vì hắn chỉ học lướt qua không chuyên sâu, kỹ thuật vẽ phù của hắn vẫn dừng lại ở cấp một hạ phẩm.

Về phần luyện khí? Còn chưa nhập lưu!

Phương Tịch xác nhận, mình không có thiên phú ở trên phương diện luyện khí, cũng không cần tiêu hao nhiều tài nguyên nữa.

Ngay cả vẽ phù, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng tiêu khiển mà thôi.

Ngày hôm sau.

- Hu hu hu... Lư ca ca, ngươi đừng đi... Ta nghe nói ma đầu mặc giáp bạc kia rất hung dữ, ngươi đi sẽ chết đấy.

Bây giờ, Tiểu Hổ mới hơn mười tuổi, đang ôm Lư Quá khóc.

- Tiểu Hổ ngoan, ca ca bảo đảm với ngươi nhất định sẽ trở lại.

Lư Quá xoa đầu Tiểu Hổ, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.

Hắn xoay người, nói với một người thiếu niên mắt to mày rậm mặc áo vải thô, tay chân vụng về phía sau:

- Đây là Tiểu Hổ nhà họ Vương. Sau này, hắn và ngươi đều làm tá điền ở đây, các ngươi cố gắng chung sống...

- Yên tâm, Lô huynh đệ, ta nhất định sẽ yêu thương hắn như đệ đệ nhà mình!

Thiếu niên da ngăm đen cười ha hả trả lời, có vẻ khá chất phác.

- Ừ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi bái kiến chủ nhà!

Lư Quá gật đầu, dẫn theo Hải Đại Quý mắt to mày rậm tiến vào nơi nhà lớn của Phương Tịch.

- Tòa nhà này... tòa nhà lớn như vậy... cho dù địa chủ lão gia chúng ta cũng không ở nổi...

Hải Đại Quý lập tức chấn động trước vẻ sang trọng tinh xảo của tòa nhà. Chờ đến khi tiến vào trong sân, hắn nhìn thấy hoa đào rực rỡ, một người thanh niên áo trắng ngọc thụ lâm phong đang đứng chắp tay ở bên cạnh hồ.

Trong hồ nước, một con cá chép màu xanh cực lớn nhìn thấy có người ngoài đến thì trợn mắt cá cực lớn, lộ ra hàm răng trắng, làm ra động tác đe dọa.

Yêu thú cấp một trung phẩm lập tức dọa cho Hải Đại Quý vẫn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ suýt ngã sấp.

- Trời ạ, con cá này thật lớn đấy...

Hắn nhìn Đại Thanh Ngư, lẩm bẩm.

Lư Quá đẩy hắn một cái:

- Ngươi còn không mau bái kiến lão gia?

- Đúng đúng...

Hải Đại Quý như chợt tỉnh giấc mộng, dáng vẻ muốn quỳ lại không dám quỳ:

- Ta tên là Hải Đại Quý, bái kiến lão gia, vẫn mong lão gia thu nhận! Ta nhất định sẽ ra sức trồng trọt...

- Phụt!

Thằng nhóc này làm Phương Tịch cảm thấy buồn cười.

Sau khi hắn cười ra tiếng, nghĩ đến biểu hiện lúc trước của đối phương có phần thấp hèn như ăn vào xương thì lập tức suy đoán:

- Ngươi là xuất thân người phàm?

- Đúng vậy, phụ thân ta và nương ta đều đánh cá... Sau khi ta sinh ra vẫn luôn giúp đỡ trong nhà làm việc, mãi đến năm mười tuổi mới gặp được một lão đạo. Hắn nói ta có linh căn, có thể dẫn ta vào tu tiên…

Bình Luận (0)
Comment