Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259 - Đánh Lén Ban Đêm 3

Chương 259 - Đánh lén ban đêm 3
Chương 259 - Đánh lén ban đêm 3

Hắn nhìn căn nhà gỗ nhỏ của Vương quả phụ và Hải Đại Quý, lại nhìn về phía nhà lớn của Phương Tịch và cười dữ tợn, lần tìm về phía tứ hợp viện.

Lần này, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhất định có thể...

- Hả?

Trong phút chốc, Mộc Văn lại mất cân bằng, ngã sấp xuống bùn đất, gặm một miệng đầy bùn.

- Chuyện này...

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía bên chân, phát hiện có từng cái rễ đen như mực đã quấn quanh cổ chân của hắn từ lúc nào.

- Đây là... Thứ quỷ gì vậy?

Mộc Văn vung vẩy pháp khí đoản kiếm màu đen trong tay, nhưng không có cách nào tạo ra vết tích gì trên rễ cây. Hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Tuy đoản kiếm này kém hơn pháp khí thượng phẩm Huyễn Kim Giới, nhưng cũng là một pháp khí trung phẩm đấy!

Trong phút chốc, Mộc Văn còn chưa kịp hạ quyết tâm, bất chấp nguy cơ kinh động tới người bên ngoài để thi triển pháp thuật có uy lực lớn.

Phụt!

Một lực kéo cực mạnh truyền đến, kéo cả người hắn vào trong đất!

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố nhỏ, nhưng chẳng bao lâu đã bị những cái rễ cây rút về lấp lại bùn đất...

...

- Ô ô!

Mộc Văn căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, hắn ngã từ trên đỉnh hang động xuống, rơi thất điên bát đảo.

Chẳng bao lâu, hắn đã bị những cái rễ cây từ bốn phương tám hướng lao đến, quấn quanh hai tay, hai chân và giơ lên giữa không trung, biến thành một chữ X lớn.

Tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, mắt đột nhiên trợn tròn, nhìn thấy một gốc cây lớn khủng khiếp không sao tả xiết.

Phương Tịch đang ngồi khoanh chân ở dưới Yêu Ma Thụ, thông qua một cây rễ phụ liên kết với Yêu Ma Thụ.

- Đây là... Tà tu? Ma vật?

Mộc Văn kinh sợ kêu lên thành tiếng, lại phát hiện túi trữ vật, pháp khí, tối đen bình nhỏ của mình đều bị rễ cây cuốn lấy, đưa đến bên cạnh. Phương Tịch

- Ồ, đây không phải là cháu ta sao?

Phương Tịch mở hai mắt ra, ung dung đi tới nhìn Mộc Văn:

- Sao hôm nay ngươi có thời gian rỗi rãnh tới tìm lão thúc ngươi vậy? Còn vài buổi tối nữa?

- Chuyện này...

Từ trên trán Mộc Văn nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn muốn vận chuyển pháp lực, lại phát hiện pháp lực toàn thân hình như đều bị phong tỏa. Hắn không khỏi càng tuyệt vọng hơn.

Phương Tịch nhận lấy pháp khí đoản kiếm màu đen và tùy ý ném sang một bên, lại nhìn cái bình nhỏ màu đen. Hắn cảo rễ cây cầm mở ra ở phía xa, nhìn thấy cái rễ đó bắt đầu biến thành màu đen và thối nát...

- Đúng là làm khó cho ngươi còn có thể tìm được cả loại chất độc Bách Cưu Độc này. Nó có lực sát thương cực mạnh thậm chí có thể gây hại cho tu sĩ Luyện Khí trung kỳ...

Phương Tịch khống chế một cái rễ cây khác đậy nắp cho cái bình nhỏ kia. Tuy chất độc này vô dùng đối với hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn:

- Chẳng qua, ta không hiểu nổi. Vì sao ngươi lại để mắt tới lão thúc ta vậy? Chỉ bởi vì lão thúc ta giàu à? Ồ, hay là tại Phỉ Thúy Nhai cách Kính Nguyệt Hồ khá xa, ngươi có gây ra động tĩnh gì cũng không sợ? Nếu ngươi chọn mẹ con Song Tử Tây Phong làm mục tiêu, lại có nguy cơ tai vách mạch rừng à? Hay ngươi còn đang oán hận vì lúc trước ta không cho ngươi mượn linh thạch?

Mộc Văn kinh ngạc nhìn Phương Tịch, cảm giác mỗi lời người này nói quả thật đều trúng tâm tư của hắn.

Còn có hang động, yêu thụ này... Người này tuyệt đối là một lão ma đầu lâu năm. Hắn khiếp sợ đến mức trào nước mắt:

- Thúc thúc tha mạng, nể mặt lão tổ tông... ư ư...

Trong phút chốc, miệng của hắn đã bị dây leo nhét vào, khó có thể lên tiếng.

- Không cần phải sợ, cháu trai lớn à, lão thúc ngươi chỉ cần ngươi giúp một chuyện nhỏ, sau đó sẽ thả ngươi ra...

Phương Tịch lấy ra một hạt giống màu xám và đi tới trước mặt Mộc Văn:

- Lão thúc vẫn không thu được truyền thừa Khôi Lỗi Thuật, chỉ có thể tự mình suy nghĩ ra một cách. Vẫn mong ngươi giúp lão thúc hoàn thiện đôi chút...

Ở hang động dưới lòng đất.

Rào rào!

Nó là một gốc Yêu Ma Thụ trường thành, sau khi phát hiện hang động đã bắt đầu trở nên chật hẹp, nó đã biết học cách dùng rễ không ngừng đào xuống phía dưới, đồng thời ném rất nhiều khối đất vào trong hồ.

Phương Tịch không để ý tới chuyện Yêu Ma Thụ học tập kỹ thuật kiến trúc, chẳng qua vẫn chỉ điểm mấy chỗ, để cho Yêu Ma Thụ làm tốt việc chống đỡ và gia cố, đừng đào sập Phỉ Thúy Nhai. Sau đó, hắn mặc cho nó làm theo ý mình.

Lúc này, hắn đang quan sát Nhân Khôi Lỗi trước mặt!

Nhân Khôi Lỗi này chính là dáng vẻ Mộc Văn, da xám tóc xám, phía ngoài da thậm chí còn có vài vân gỗ.

Thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một ít rễ cây chui ra chui vào qua mắt mũi miệng tai của Nhân Khôi Lỗi này.

- Đứng dậy!

- Đi tới!

- Nhảy!

Phương Tịch không tinh thông Khôi Lỗi Thuật, chẳng qua chỉ dùng năng lực của Yêu Ma Thụ khống chế ma phó để tiến hành khống chế thứ cấp.

Tương đương với lấy trùng vương khống chế nô trùng, cảm giác khá chậm và không linh hoạt.

Bình Luận (0)
Comment