Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 258 - Chương 258 - Đánh Lén Ban Đêm 2

Chương 258 - Đánh lén ban đêm 2
Chương 258 - Đánh lén ban đêm 2

- Năm đó, lão tổ tông vượt mọi chông gai, tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được nơi truyền thừa của gia tộc, bây giờ lại thất bại như thế, sau này chúng ta xuống dưới, làm sao còn mặt mũi gặp lão tổ tông nữa, hu hu hu...

Lão già này nói xong lời cuối cùng, hình như say rồi, đã bắt đầu nói linh tinh.

- Năm đó, lão tổ tông luôn khen ngợi ngươi... Lại nói tới Mộc Văn trở nên kiêu ngạo, nhưng ngại vì hắn là gia chủ, ta đã có ý định đổi người. Nhưng một đám lão già tới khuyên ngăn, trong đó có lão thúc bá chi thứ hai, hôm nay lại rơi vào kết quả như vậy, trong lòng lão phu thấy khổ sở...

Phương Tịch không nói lời nào, cứ lặng lẽ lắng nghe.

Mộc Trung uống đến cuối cùng dường như mệt mỏi, dựa ở cây hoa đào, nhìn về phía Song Tử Đông Phong, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó rồi chậm rãi ngủ...

Mấy canh giờ sau, Phương Tịch tiến lên thò tay kiểm tra hơi thở của Mộc Trung. Khi phát hiện người này còn thở, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao Mộc Trung thật ra đã lớn tuổi, sắp hết tuổi thọ, lại thêm hôm nay bị kích thích như vậy, nếu hắn chết ở chỗ mình cũng là rắc rối.

“Không phải người này cảm giác mình sắp chết, cố ý chết ở chỗ ta khiến ta khó chịu chứ?”

“Không, không đến mức đó... Chắc hẳn trong lòng xúc động lại không có cách nào nói với người khác, cũng không thể đi tới Tây Phong tìm mẹ góa con côi người ta...”

Hắn khẽ day thái dương và thở dài. Hắn ra ngoài gọi Hải Đại Quý tới, bảo hắn cõng Mộc Trung về nhà mình.

...

- Mẹ ơi...

Không đến nửa canh giờ, Hải Đại Quý đã trở lại giống như có người truy sát phía sau:

- Thật đáng sợ, thật đáng sợ...

- Ấy, Đại Quý, ngươi làm sao vậy? Ngươi gặp phải ma giáp bạc à?

Vương quả phụ đang đứng dựa vào khung cửa nhìn thấy vậy, không khỏi phì cười.

- Các ngươi không nhìn thấy đâu, không biết bao nhiêu người chen chúc trong nhà của Mộc Trung... Chờ tới khi ta mới đi vào thả người xuống, lại có người nắm lấy áo ta hỏi chỗ lão gia có thuê tá điền không... Sao ta có thể nói với người ngoài được? Sau đó lại có mấy bà nương kéo ta, hỏi ta có cần con dâu không...

Hải Đại Quý nói một hồi, trên mặt chợt ửng đỏ.

- Ấy, không ngờ ngươi còn có thể được người ta coi trọng. Năm đó, tất cả nữ nhân Mộc gia đều là dạng mắt cao hơn đầu. Ơ, không đúng...

Vương quả phụ đang cười cong cả lưng, đột nhiên cảm thấy không đúng:

- Đại quý, không phải ngươi vừa vặn thiếu thê tử à? Sao ngươi không nhận một người về? Có phải ngươi sợ lão gia trách tội nên tạm thời giấu ở bên ngoài không? Không sao. Ngươi cứ thoải mái nhận về đi, thím sẽ nói chuyện với lão gia giúp ngươi...

- Ta không dám nhận nữ nhân của Mộc gia!

Hải Đại Quý vội vàng lắc đầu:

- Tuy ta thiếu thê tử nhưng vẫn biết lợi và hại trong đó, ta cũng không dám nhận...

- Được rồi, được rồi, tất cả đều trở lại làm việc đi.

Phương Tịch nghe một lúc, phát hiện ra trọng tâm câu chuyện càng lúc càng lệch, không nhịn được phải đứng ra răn dạy:

- Nên làm gì thì đi làm đi... Đúng rồi, Mộc Văn?

- Nghe nói sau khi linh điền bị lấy đi, gia chủ Mộc gia không còn mặt mũi nào ở lại Đào Hoa Đảo, trực tiếp rời đi...

Hải Đại Quý nói ra hết những gì mình biết được.

Tuy người của Mộc gia mất đi linh địa, nhưng vẫn còn tích góp nhất định, có thể thuê động phủ. Nếu thật sự không được, bọn họ còn có thể dựa vào làm linh nông, làm người hầu cho người ta... Dựa vào một nghề mình thành thạo, bọn họ không phải không thể sống được ở Đào Hoa Đảo, chẳng qua sẽ giống như tán tu vậy, khổ cực hơn nhiều.

Nhưng Mộc Văn tuyệt đối không có mặt mũi nào ở lại.

Có lẽ người này sẽ đi Linh Không Đảo. Đáng tiếc cửa hàng của Mộc gia ở Linh Không Đảo có khả năng đã bị trao đổi cho Phong gia. Nguyễn Tinh Linh có thể tiếp tục bổ nhiệm người này làm đại chưởng quỹ hay không thì khó nói được.

Bây giờ Nguyễn Tinh Linh không ở đây, Thiếu đảo chủ Nguyễn Đan quản lý việc nhà. Từ chuyện năm đó đối phương dám khiêu chiến mình, đạp lên tên tuổi của mình để nổi danh, Phương Tịch xác nhận nữ tử này là một kẻ không để ý tới họ hàng thân thích.

...

Nửa tháng sau, vào ban đêm.

Bầu trời tối tăm không có ánh sáng, mây đen che khuất mặt trăng.

Một bóng người lén lén lút lút lên Phỉ Thúy Nhai, đi tới bên cạnh Tiểu Vân Vũ Trận, móc từ trong lòng ra một tấm phù lục. Không ngờ đó là Phá Cấm Phù cấp một!

Phá Cấm Phù cấp hai có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với nguyên liệu cùng với trình độ của Phù Sư, cực kỳ hiếm thấy. So sánh ra, Phá Cấm Phù cấp một lại thường gặp hơn rất nhiều.

Bóng người này đánh ra Phá Cấm Phù, mở ra một lối đi ở trong sương mù của Tiểu Vân Vũ Trận, đi vào bên trong trận pháp.

- Phương Tịch... Ngươi đi tìm chết cho ta!

Người xâm nhập lộ vẻ dữ tợn, tay phải cầm pháp khí, tay trái còn cầm một bình nhỏ màu đen.

Mây đen tản ra, một ánh trăng chiếu xuống mặt người này. Không ngờ đó là Mộc Văn!

Bình Luận (0)
Comment