Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 257 - Chương 257 - Đánh Lén Ban Đêm

Chương 257 - Đánh lén ban đêm
Chương 257 - Đánh lén ban đêm

Nguyễn Tinh Linh đứng trên pháp khí lẵng hoa giữa không trung, nhìn chăm chú vào Đào Hoa Đảo và cả hướng Phỉ Thúy Nhai, lẩm bẩm:

- Hóa ra... Thật sự không phải là ngươi...

Thật ra, nàng vẫn cảm thấy Phương Tịch hơi thần bí.

Đồng thời, năm đó người mặc giáp bạc lần thứ hai ra tay, khiến đám người Phong Bạch Mộng bị thương nặng, trong lòng Nguyễn Tinh Linh có suy đoán sâu hơn.

Mặc dù không có lý do, nhưng chuyện này có chút trùng hợp.

Chẳng qua nghĩ tới tu vi của đối phương, Nguyễn Tinh Linh lại biết mình đa nghi.

Sau đó, nàng thường xuyên đến tìm Phương Tịch uống rượu, cũng có ý thử hắn.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng có thể xác định, người này chỉ là một linh nông bình thường, cùng lắm có chút bí mật nhỏ nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Dù sao hắn chỉ một lòng trồng trọt, không hề có âm mưu gì khác, lại còn chỉ thích ở trong nhà không chịu ra ngoài...

Con người có thể che giấu nhất thời nhưng không thể che giấu một đời.

Sau mười lăm năm quan sát, Nguyễn Tinh Linh vẫn khá tin tưởng vào phán đoán mình.

Càng không cần phải nói tới năm năm trước, khi người mặc giáp bạc lại xuất hiện, Phương Tịch vẫn luôn ở trên đảo chưa từng ra ngoài!

Nàng thậm chí cố ý thăm hỏi tung tich của Phương Tịch, xác nhận lúc đó hắn vẫn ở trên đảo!

Hai người này căn bản không liên quan!

Lúc này, Nguyễn Tinh Linh nghĩ đến sự nghi ngờ của mình trước đây cũng cảm thấy buồn cười, thấy mình suy nghĩ quá viển vông.

- Không biết cơ duyên Trúc Cơ của ta ở đâu?

Nguyễn Tinh Linh cuối cùng quay đầu liếc nhìn Đào Hoa Đảo và vỗ nhẹ vào pháp khí lẵng hoa. Trong cánh hoa bay phất phới đầy trời, nàng hóa thành một độn quang màu hồng lập tức đi xa...

Một tháng sau, Phương Tịch luyện công hằng ngày xong, lại ra ngoài hít thở không khí.

Nói chung, hắn kiểm tra dọc theo linh điền một vòng, lại xem như hôm nay đã ra khỏi cửa.

Hắn đang nghĩ ngợi mình trở về luyện đan hay nghiên cứu trận pháp, lại thấy Vương quả phụ hùng hùng hổ hổ trở về.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Phương Tịch cản Vương quả phụ, thuận miệng hỏi.

- Thảm, quá thảm rồi!

Sắc mặt Vương quả phụ rất khó coi:

- Hôm nay Mạc gia tới cửa thu đất... người của Mộc gia cứ kêu thảm, gia chủ còn sai người quỳ xuống nhưng không có tác dụng gì. Mấy lão linh nông còn chết ở trong linh điền, máu tươi trực tiếp...

- Hả? Chỉ có Mạc gia à?

Phương Tịch hơi nghi ngờ.

- Có người nói gia chủ Mạc gia và gia chủ Phong gia giao dịch, nắm chặt quyền chủ nợ ở trong tay. Ta thấy bọn họ chắc đã có âm mưu, để mắt tới linh điền này từ lâu rồi...

Vương quả phụ căm phẫn nói.

Nàng làm một tá điền, rất phản cảm đối với hành vi lừa gạt này của địa chủ.

- À, thì ra là thế!

Phương Tịch nhanh chóng hiểu ra, một mảnh linh địa không đủ cho hai nhà chia. Lại nói chỉ là hoàn cảnh linh khí ở Song Tử Đông Phong không nhập lưu thôi, Mạc gia lấy ra thêm ít linh thạch hoặc trả giá khác không phải không thể thu hồi lại một phần món nợ từ Phong gia.

Gia chủ Mạc gia chính là Luyện Khí hậu kỳ!

Có người này ra mặt, Nguyễn Tinh Linh lại không ở đây, Mộc Văn không có khả năng xoay chuyển được tình thế.

- Mộc gia... Xong rồi!

Vương quả phụ tiếc nuối nói một tiếng:

- Tuy ta chướng mắt gia chủ Mộc gia kia, nhưng người của Mộc gia vô tội... Nhớ năm đó, bộ tộc Mộc thị hưng thịnh tới mức nào, lúc này mới chỉ mấy chục năm...

Năm đó, Mộc Hủ thành lập căn cơ của gia tộc đã khiến cho bao nhiêu tán tu gần đó phải đỏ mắt.

Cho dù là Vương quả phụ cũng nghe người ta nhắc tới nhiều lần, trong lời nói đầy hâm mộ.

Lúc này mới mấy năm?

Phương Tịch không quan tâm tương lai Mộc gia ra sao.

Hắn đã nói với Nguyễn Tinh Linh xem như đã nể tình bằng hữu, chỉ cần bảo vệ mạch Mộc Trung là được.

Về phần Mộc Văn? Ai quan tâm hắn có chết hay không!

Điều khiến cho Phương Tịch không ngờ được là đến buổi chiều, lại có một người đến đây bái kiến. Người đó chính là Mộc Trung!

Người này tuổi già sức yếu, mái tóc bạc phơ, chỉ duy nhất có ánh mắt vẫn sáng ngời. Hắn cầm theo một bầu linh tửu, nhìn thấy Phương Tịch thì trực tiếp bái lạy:

- Điệt nhi bái kiến thế thúc!

- Ngươi mau mau đứng dậy đi. Sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh rỗi qua đây vậy?

Phương Tịch mời người ngồi ở dưới cây hoa đào, lại bảo Vương quả phụ bưng linh trà lên.

- Hôm nay ta không muốn uống trà, phải uống rượu!

Mộc Trung mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng. Hắn đổ linh trà, dùng chén lớn đựng linh tửu.

Phương Tịch ngửi mùi rượu này có thể rất mạnh, rất giống với Xích Huyết Tửu mình bán đi.

- Ực ực!

Mộc Trung uống một chén, trong giọng nói có phần nghẹn ngào:

- Nhà chính xong rồi... Bây giờ các chi mất đi nơi lập thân, đều tới cầu xin ta thu giữ. Nhưng ta chỉ có hai mẫu đất, còn có người trong nhà phải nuôi sống, ta có thể cứu được mấy người?

- Hôm nay bọn họ tới thu đất, ta cũng đi xem... lão thúc bá chi thứ hai đã đâm đầu vào bờ ruộng mà chết!

Bình Luận (0)
Comment