Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262 - Trở Về

Chương 262 - Trở về
Chương 262 - Trở về

Trong lúc hắn đang xúc động, Đại Thanh Ngư cắn nuốt rất nhiều linh khí, hình thể tăng vọt tới hơn hai thước, thậm chí dường như còn có sự thay đổi, hình thể thon dài càng gần hơn cá nheo và cá lươn hơn, hai râu rồng màu xanh cũng càng dài và nhỏ hơn...

- Thanh Ngọc Lý Ngư Vương cấp một thượng phẩm, biệt hiệu Tiểu Thanh Long ...

Phương Tịch nhìn Đại Thanh Ngư càng giống con rắn nước màu xanh hơn, hắn cười gằn lộ vẻ dữ tợn:

- Cuối cùng đã tiến giai... Lão tử muốn uống canh Thanh Long đã lâu rồi!

Ầm!

Đại Thanh Ngư đang ở giữa không trung đầy đắc ý chợt choáng váng, trực tiếp rơi xuống hồ nước, làm rất nhiều bọt nước bắn lên.

Không phải ngươi nói ta tiến giai sẽ miễn chết à?

Sao bây giờ trái lại còn muốn bắt ta đi nấu canh?

Chẳng lẽ đây là số phận sao?

So với Nhân tộc giảo hoạt, nó vẫn quá ngây thơ rồi!

Trên Vạn Đảo Hồ, một cái bóng xanh nhanh chóng bơi qua bơi lại, xua đuổi hàng nghìn hàng vạn đàn cá tiến vào trong một hang động dưới nước.

Sau khi những đàn cá này tiến vào trong, từng cái rễ xuất hiện ở lối vào trong hang động, giống như một tấm lưới lớn hoàn toàn phong tỏa hang động, một lưới bắt hết đàn cá ở bên trong...

Ầm!

Đại Thanh Ngư lộ ra khỏi mặt nước, bị Phương Tịch giẫm dưới lòng bàn chân:

- Làm không tệ..

Đại Thanh Ngư làm Ngư Vương thức tỉnh một tia huyết mạch Giao Long, không ngờ lại có năng lực khống chế đàn cá. Bảo nó xua đuổi rất nhiều đàn cá đi thêm cơm cho Yêu Ma Thụ càng đơn giản hơn.

Đại Thanh Ngư len lén phun ra mấy bọt khí, xúc động vì cuối cùng không cần phải chết.

Về phần làm cá gian à? Đó là vì nó cũng hết cách rồi...

Đời cá quá gian nan!

- Đi đi, đi xung quanh xem thử!

Phương Tịch khống chế Đại Thanh Ngư, thử tốc độ độn địa của đối phương. Hắn phát hiện khi nó ở trong nước còn không tệ, miễn cưỡng có thể thay thế cho hắn đi bộ.

Thậm chí con cá này còn thức tỉnh mấy thuật pháp hệ thủy, có thể rời khỏi mặt nước hoạt động đôi chút.

- Nếu đạt đến cấp hai chắc hẳn có thể khống chế hơi nước, bay rời khỏi mặt nước... Có lẽ có thể thật sự bồi dưỡng thành linh sủng tọa kỵ.

Phương Tịch đạp lên trên Đại Thanh Ngư:

- Ngươi có nghe thấy không? Sau này ngươi cố gắng làm việc đuổi bầy cá vào cho lão gia, bằng không ta vẫn phải hầm ngươi...

Đại Thanh Ngư vội vàng gật đầu, suýt nữa lại muốn chảy ra nước mắt trân châu.

- Có thể bồi dưỡng một linh ngư hạ phẩm thành cấp một thượng phẩm, Ngự Thú Thuật của ta chắc hẳn cũng đạt đến cấp một thượng phẩm...

Trước đây, hắn thu nuôi Đại Thanh Ngư chẳng qua để thử các thủ pháp bồi dưỡng, rèn luyện Ngự Thú Thuật mà thôi.

Phương Tịch tất nhiên biết mình tiêu hao rất nhiều tinh huyết Xà Giao mới có thể bồi dưỡng ra được một con Tiểu Thanh Long, tính toán ra phương án này khá rẻ.

Ít nhất Chung gia tuyệt đối sẽ không sử dụng cách này, bằng không quá thiệt...

Đồng thời, Đại Thanh Ngư có thể tăng cấp khá nhanh hoàn toàn là dựa vào tinh huyết Xà Giao.

Bây giờ tinh huyết đã dùng hết, đồng thời Xà Giao chẳng qua là cấp một thượng phẩm, không còn trợ giúp nhiều cho sự nâng cao của Đại Thanh Ngư sau này nữa.

Nếu con cá này muốn đột phá cấp hai, vẫn cần phải bỏ ra thời gian càng dài hơn và càng nhiều cơ duyên hơn mới được.

...

Phương Tịch nuôi thả Đại Thanh Ngư ở Vạn Đảo Hồ, phân phó nó không thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa, còn lại thì không quản.

Dù sao con cá này đã bị hắn in dấu thần thức, ký kết khế ước chủ tớ, hắn chỉ cần một ý nghĩ lại có thể nắm giữ sống chết của nó.

Chí ít trước khi con cá này tăng lên cấp hai, nó căn bản không có khả năng phản kháng.

Hắn đi tới trong linh điền, kiểm tra linh mễ năm nay.

- Lão gia!

Hải Đại Quý lớn lên thành một người thanh niên dáng vẻ chất phác, da ngăm đen. Hắn đi bên cạnh cười tươi tắn:

- Ta thấy năm nay lại là một năm được mùa rồi!

- Ừ, đến lúc đó sẽ không thiếu ban thưởng cho ngươi.

Phương Tịch gật đầu, lại chào hỏi với Vương Tiểu Hổ trong dáng vẻ thiếu niên.

Vương quả phụ dần lớn tuổi, công việc trong ruộng chủ yếu giao cho Vương Tiểu Hổ tới làm.

Nhưng hôm nay, hai người này đều có vẻ muốn nói lại thôi.

- Đã xảy ra chuyện gì à?

Phương Tịch hái một bông lúa xuống kiểm tra, thuận miệng hỏi.

- Lão gia, là như vậy. Dạo này Lư Quá quay về Đào Hoa Đảo...

Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ liếc nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Vương Tiểu Hổ đứng ra nói:

- Năm năm trước, Lư gia gia nhập đội chấp pháp liên kết, ở bên ngoài chém giết mấy năm, kết quả trong hành động gần đây nhất bị thương nặng, có người nói do liên tiếp thi triển bí thuật bảo toàn tính mạng đã tiêu hao nguyên khí, bị tổn thương tới căn cơ. Hắn bất đắc dĩ phải rời khỏi đội chấp pháp, quay về Đào Hoa Đảo tu dưỡng...

- À!

Vẻ mặt Phương Tịch thản nhiên, thoáng có chút xúc động.

Người bình thường không liều mạng sẽ không có cơ hội, nhưng cho dù đi liều mạng, Lư Quá có khả năng thua trận còn lớn hơn Mộc Văn!

Bình Luận (0)
Comment