Giới tu tiên càng tàn khốc hơn, thua trận không chỉ bồi thường vốn ban đầu, thậm chí có khả năng còn cả tính mạng của mình!
Lư Quá có thể nhặt về một mạng đã không tệ rồi.
Vương Tiểu Hổ và Hải Đại Quý liếc nhìn nhau:
- Lư ca muốn trở về, tiếp tục làm việc cho lão gia.
Tuy mấy năm nay Lư Quá góp được chút linh thạch, nhưng lại tốn hết một nửa để chữa trị vết thương, quả thật nghèo rớt mồng tơi, thậm chí không thuê nổi động phủ. Hắn chỉ có thể nhờ hai hai tiểu tử này giúp đỡ.
- Hả?
Phương Tịch từ chối cho ý kiến:
- Các ngươi dẫn người về cho ta gặp đã...
...
Ba ngày sau.
Lư Quá đi vào nhà, nhìn cảnh tượng quen thuộc, đặc biệt là dáng vẻ phong nhã hào hoa của Phương Tịch, hắn cảm giác tất cả dường như mới chỉ là hôm qua, trong lòng cũng không biết có cảm xúc gì, cung kính hành lễ:
- Lão gia!
- Ừ, Luyện Khí tầng sáu, không tệ!
Phương Tịch cầm cần câu trong tay, câu Cẩm Lý đủ màu đang bơi trong hồ nước.
Thần thức hắn đảo qua, nhìn thấu mọi thứ của Lư Quá.
Đầu tiên là gương mặt, mặc dù Lư Quá bây giờ là dáng vẻ thanh niên nhưng không ngờ thái dương đã điểm bạc, có vài phần già nua. Đây là dấu hiệu nguyên khí bị hao tổn, thậm chí giảm tuổi thọ.
Ngoài điều này ra, mặc dù người này là Luyện Khí tầng sáu nhưng pháp lực không ổn định, đại khái do dùng đan dược lại bị thương chưa khỏi hẳn.
Ban đầu, năm năm pháp lực tăng lên hai tầng, Lư Quá đánh cược không thể tính là thua.
Nếu như cơ duyên đủ, giết chết kẻ địch mạnh và nhận được ban thưởng, có lẽ có thể được Linh Không Phường Thị ban tặng, có hy vọng đột phá Luyện Khí hậu kỳ!
Nhưng nhiệm vụ ở đội chấp pháp quá mức nguy hiểm, cho dù hắn vượt qua vài kiếp nạn, nhưng không thể lần nào cũng may mắn như vậy.
Lần này, hắn gặp phải kẻ địch mạnh, không thể không thi triển bí thuật liều mạng, cuối cùng tổn thương căn cơ.
- Lư Quá à... bản lĩnh này của ngươi mà làm rộng ở chỗ ta thì đúng là nhân tài không được trọng dụng...
Phương Tịch lắc đầu, cũng không muốn giữ người này lại.
Tu sĩ từng nhìn thấy máu rất khác với Vương Tiểu Hổ.
Trên tay có mạng người, cũng có dã tâm, đây chính là nhân tố không thể khống chế.
Phương Tịch chỉ muốn an tâm làm ruộng. Gần đây, tốc độ Yêu Ma Thụ sinh trưởng nhanh hơn gấp vài lần. Hắn cảm giác trong vòng mười năm lại có thể tu luyện thành Ất Mộc Pháp Thân, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
- Lão gia, bây giờ ta đã bị tổn thương nguyên khí, không thể tùy tiện đấu pháp hoặc săn giết yêu thú nữa...
Lư Quá lại cười gượng:
- Lão gia cũng thiếu một thủ hạ đắc lực. Tại hạ bất tài, mấy năm nay cũng quen biết không ít bằng hữu, còn rất nhạy bén với tin tức bên ngoài Đào Hoa Đảo, có thể tìm hiểu tin tức cho lão gia, thậm chí thỉnh thoảng ra đảo làm chạy chân...
Dù sao hắn từng làm dưới tay của Phương Tịch, biết đối phương cần gì.
- Nghe thì không tệ, nhưng ta làm sao tin tưởng được năng lực thu thập tin tức của ngươi?
Phương Tịch ném cần câu, cười ha ha hỏi.
“Người này... vẫn như trước đây, giỏi nhẫn nhịn lại khôn khéo.”
Trong lòng Lư Quá đột nhiên hiểu rõ, cảm giác hình như mình bị đối phương hoàn toàn nhìn thấu, vội vàng cố ép xuống cảm giác khó chịu này, mở miệng trả lời:
- Lão gia có biết Thiếu đảo chủ từng bị ám sát?
- Ồ? Lúc nào vậy? Hung thủ là ai?
Phương Tịch thật sự không biết chuyện này. Dù sao Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ đều thuộc tầng đáy của Đào Hoa Đảo, cũng không nghe được tin tức bí mật gì.
- Đây là chuyện hai năm trước. Tại hạ trùng hợp biết được chút nội tình...
Vẻ mặt Lư Quá bình tĩnh:
- Hiện không rõ hung thủ nhưng biết hắn có tu vi Luyện Khí hậu kỳ. Lúc đó hắn đánh cho Thiếu đảo chủ bị thương nặng, nếu không phải trên người Thiếu đảo chủ có pháp khí tinh phẩm và Bảo Mệnh Phù Lục do đảo chủ ban cho, có lẽ đã hương tiêu ngọc vẫn...
- Người nào có thù oán với Nguyễn Đan chứ?
Phương Tịch hơi nghi ngờ.
- Cho dù không thù không oán, cũng có thể là kẻ địch. Thiếu đảo chủ có thiên phú xuất sắc, năm năm trước đánh một trận đã thể hiện ra tu vi Luyện Khí tầng sáu. Nếu không phải nàng bị thương, bây giờ đại khái đã đột phá tới Luyện Khí hậu kỳ!
Lư Quá phân tích:
- Luyện Khí hậu kỳ trước ba mươi tuổi là tiêu chuẩn đệ tử tinh anh của tông môn lớn, hoàn toàn là hạt giống Trúc Cơ. Tương lai thậm chí có một hy vọng Kết Đan. Có quá nhiều người không muốn nhìn thấy cảnh tượng này...
- Cây to đón gió, nhất định sẽ bị gió đẩy ngã...
Phương Tịch than một tiếng. Bởi vì hắn nghĩ đến Nguyễn Tinh Linh, quá trình Trúc Cơ của nữ tử này chắc hẳn không quá thuận lợi.
Còn mình...
Ừ, bây giờ mình bốn mươi ba tuổi, nếu tuyên bố với bên ngoài mình đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ, ngược lại cũng không phải là vấn đề lớn.
Trước bốn mươi tuổi đột phá Luyện Khí hậu kỳ là hạt giống tinh anh được một vài gia tộc nhỏ và tông môn nhỏ mong được nhận. Bởi vì vẫn có khả năng Luyện Khí viên mãn trước sáu mươi tuổi, giữ lại một tia hy vọng đột phá tới Trúc Cơ.