Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265 - Mưa Gió Sắp Đến

Chương 265 - Mưa gió sắp đến
Chương 265 - Mưa gió sắp đến

Có tộc nhân Mạc gia thậm chí sợ đến mức không dám trở lại, cũng không dám ở lại Đào Hoa Đảo quá lâu, trốn về đảo xa hơn.

- Bây giờ phải làm sao mới ổn đây?

Phong Mãn Lâu với dáng vẻ trung niên lo lắng đến toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Thực lực của Bạch Vũ Đảo cũng tương đương với Hắc Sa Đảo, nếu là ma đầu mặc giáp bạc lại xuất hiện, sợ rằng Phong gia cũng khó có thể thoát khỏi.

Thậm chí... thực lực của Đào Hoa Đảo bây giờ kém hơn! Ngay cả một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không có!

- Mau chóng bẩm báo với trong liên minh!

- Đã có người sớm làm chuyện này rồi, không bằng chúng ta liên hệ với Bạch Vũ Đảo, Kim Diễm Đảo, ba đảo bảo vệ lẫn nhau? Kim Nha lão quái... Không, Kim Nha lão tổ trước đây chẳng phải đã hóa thù thành bạn với chúng ta sao...

...

Một đám tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lo lắng.

- Hừ, tầm nhìn hạn hẹp!

Hoa Thiền Quyên cười lạnh một tiếng:

- Dẫn sói vào nhà!

Nàng nhìn về phía Nguyễn Đan:

- Đảo chủ ở đâu? Mặc dù nàng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy... Ngươi làm đồ đệ cũng phải có cách liên lạc với nàng chứ?

Phương Tịch phát hiện, trước đó có không ít tu sĩ giống như con ruồi không đầu đều thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức im lặng.

Những tu sĩ này đại khái đã sớm muốn gọi Nguyễn Tinh Linh trở về, nhưng lại không muốn gánh trách nhiệm này... Phá hỏng cơ duyên Trúc Cơ của đối phương sẽ bị ghi hận.

Bây giờ, tính cách của Hoa đạo hữu hơi quái gở. Nếu là nàng năm đó, nàng đã sớm phải nghĩ tới điều này, không đến mức bị bọn họ đẩy ra làm vũ khí.

Nguyễn Đan nghe vậy, sắc mặt vẫn thản nhiên:

- Ta cũng không có cách nào liên hệ với sư tôn!

Câu này đương nhiên là giả. Nhưng nàng thấy tất cả mọi người trong Đào Hoa Đảo đều không quan trọng bằng việc Trúc Cơ của sư tôn!

Dù sao linh mạch rất khó bị phá hủy. Bây giờ trên Hắc Sa Đảo chỉ là một đống hỗn độn, phỉ tu giết người, cướp của, mang đi tất cả linh dược trân quý, sau đó sẽ chủ động rút lui, sẽ không chờ tới khi đội chấp pháp liên hợp đến bao vây càn quét.

Nếu là tu sĩ Mạc gia to gan, bây giờ có thể trở về xây dựng lại gia tộc...

- Cái gì?

- Sao có thể như vậy được?

Nghe được Nguyễn Đan là đệ tử còn không thể liên hệ được với sư tôn, mặc dù là Phong Mãn Lâu cũng lộ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

- Các vị không cần phải lo lắng!

Nguyễn Đan nhìn thấy cảnh tượng này thì nhếch môi cười lạnh:

- Phỉ tu cướp Hắc Sa Đảo xong lại rời đi, sẽ không ở lại gần hòn đảo... Ta đã đại diện đảo chủ báo cáo với liên minh ba mươi sáu đảo, đội chấp pháp sẽ nhanh chóng tới đây. Mọi người không cần phải lo lắng!

...

Phương Tịch đi ra khỏi đại sảnh nghị sự. Hắn cảm thấy hôm nay mình tới đây là một sai lầm.

Đám người tranh cãi với nhau, cuối cùng không đưa ra được kết quả gì.

Mà nhìn Nguyễn Đan như vậy, chắc nàng đã quyết tâm cho dù hy sinh Đào Hoa Đảo, cũng không thể quấy rầy Nguyễn Tinh Linh Trúc Cơ...

Kỳ thật nếu đổi vị trí để suy nghĩ, Phương Tịch sẽ cảm thấy đối phương làm như vậy là đúng!

Chỉ cần sư tôn Trúc Cơ thành công, một Đào Hoa Đảo đã tính toán là gì?

Đáng tiếc, bây giờ hắn thuộc về phần sẽ bị vứt bỏ kia!

Có lẽ tình hình không tệ như vậy. Phỉ tu đoạt Hắc Sa Đảo xong đã hoàn toàn trốn xa ngàn dặm... Chỉ là trong đó có hai điểm không giải thích được.

Thứ nhất, ma đầu mặc giáp bạc là con chó do Chung gia nuôi. Hành động lần này là ý của phía trên hay chỉ do tâm huyết dâng trào?

Thứ hai, nếu hắn tùy tiện tìm hòn đảo cướp bóc, Đào Hoa Đảo càng tốt hơn Hắc Sa Đảo, vì sao hắn không chọn Đào Hoa Đảo?

Hẳn là có ẩn ý khác?

...

- Thế thúc? Lão chất đi cùng ngài!

Không bao lâu, một người từ phía sau đuổi tới. Người đó là Mộc Trung!

- Ừm, vậy chúng ta cùng đi.

Phương Tịch cùng Mộc Trung đi vào Song Tử Đông Phong, nhìn qua cờ trắng do nhánh của Mạc gia treo cách đó không xa, hắn nhất thời im lặng.

- Thời buổi này đúng là khó lường...

Mộc Trung đi ở trong linh điền, bỗng nhiên thở dài:

- Năm đó Mạc gia ép lấy linh điền, bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy... Ha ha, quả nhiên là ác có ác báo!

Giới tu tiên thật ra không có nhân quả báo ứng, tất cả chỉ là bản thân tự an ủi thôi.

- Đây là hai mẫu liên điền nhà ta. Ta đã trồng linh mễ vài chục năm, linh khí dồi dào, có lẽ năm sau có thể trồng thảo dược...

- Ở chỗ này, Mộc gia ta chỉ có chút của cải như vậy, cho dù phỉ tu tới, lão hủ cũng phải liều mạng với chúng!

Mặt trời chiều ngả về phía tây, Mộc Trung cầm một nắm bùn đất trong lòng bàn tay, ngồi ở trên bờ ruộng:

- Đáng tiếc... Lão chất nhi đã không còn sức lực.

Lời này vừa dứt, ánh mắt hắn chậm rãi nhắm lại, bùn đất trong tay cũng rơi xuống đất.

Cuối cùng, lão tu sĩ Mộc gia này vẫn chết trước khi kiếp nạn đến.

- Ngươi an tâm đi đi…

Bình Luận (0)
Comment