Bây giờ, Phương Tịch rất nhạy cảm với lực lượng sinh mạng. Hắn biết người này thật sự đã chết, hơn nữa là chết vì đại nạn đến, tuổi thọ đã hết. Trong tu tiên giới, điều này cũng được xem là một kết thúc không tệ.
Vì sao Mộc Trung tìm hắn nói nhiều lời khó hiểu như vậy?
Không ngoài lôi kéo quan hệ, hi vọng mình nghĩ tới tình cảm của ba nhà năm đó, lúc xảy ra chuyện sẽ bảo vệ một mạch cuối cùng này thôi.
...
Đội chấp pháp của liên minh ba mươi sáu đảo tới rất nhanh. Mấy chiếc phi thuyền đi tuần kiểm tra ở khu vực gần đó một thời gian, lại tuyên bố phỉ tu đã chạy, mọi người tiếp tục an cư lạc nghiệp.
Sau đó, bọn họ rời khỏi khu vực này, không mang theo một áng mây.
Cách làm này khiến cho rất nhiều tu sĩ đều thầm cảm giác không ổn.
...
Hai tháng sau, ở Phỉ Thúy nhai.
Phương Tịch ở dưới cây hoa đào thưởng thức trà. Hai người Hải Đại Quý, Vương Tiểu Hổ đứng bên cạnh.
Không lâu sau, Lư Quá đi đến, trên tay còn cầm một lá thư.
- Lão gia, ta tìm hiểu qua mấy người quen trong đội chấp pháp, đã dò hỏi được tin tức chính xác.
Lư Quá khom lưng nói.
- Nói kết luận!
Phương Tịch vẫn thản nhiên uống trà, nhưng Vương Tiểu Hổ và Hải Đại Quý cảm giác dường như bầu không khí xung quanh tự nhiên trở nên nặng nề.
- Lần này, đội chấp pháp liên kết ra tuần tra thật sự chỉ làm cho có lệ!
Lư Quá hít sâu một hơi và trả lời:
- Đồng thời, phần lớn bọn họ đã rút về Linh Không Phường Thị... Điều này thật sự không bình thường, không phù hợp với quy định trước kia.
- Quả nhiên...
Phương Tịch than một tiếng, trong lòng lại cười gượng:
“Có thể khiến cho hai thế lực lớn liên thủ đối phó, Nguyễn Tinh Linh thật sự không hổ danh là Đào Linh Tiên Tử đâu...”
Nguyễn Tinh Linh ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ đã năm năm. Chuyện này đã không thể che giấu được từ lâu rồi, ai nên biết đều đã biết.
Long Ngư Chung gia tất nhiên không muốn trong ba mươi sáu đảo lại xuất hiện một vị Trúc Cơ nữa.
Về phần trong ba mươi sáu đảo, chỉ sợ cũng có người không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Bởi vậy mới có chuyện “ma đầu mặc giáp bạc” tập kích Hắc Sa Đảo!
Chính là để ép Nguyễn Tinh Linh trở về, kéo dài thậm chí phá hỏng khả năng Trúc Cơ của nàng!
Thậm chí trước đây Nguyễn Đan bị ám sát chưa chắc đã không liên quan tới chuyện này!
Về phần vì sao bọn họ không trực tiếp giết Đào Hoa Đảo?
“Nữ tử Nguyễn Tinh Linh này thông minh lại giỏi nhẫn nhịn. Năm đó, cả nhà nàng bị tiêu diệt, nàng vẫn ở bên ngoài lặng lẽ tu hành, chờ tới khi Luyện Khí hậu kỳ mới trở về báo thù.”
“Tiêu diệt Đào Hoa Đảo sẽ chỉ làm nữ tử này không còn lo lắng, không chừng còn thúc đẩy nàng Trúc Cơ...”
“Trước hết, tiêu diệt Hắc Sa Đảo, lại tăng thêm áp lực cho Đào Hoa Đảo, điều này lại khác.”
“Chỉ không ngờ được Nguyễn Đan thật sự đứng vững trước áp lực, dẫu có chết cũng không gọi Nguyễn Tinh Linh trở về...”
Phương Tịch cảm giác hắn đã mơ hồ nắm được manh mối của mọi chuyện xảy ra gần đây.
Sau khi nắm được manh mối chủ yếu, mọi chuyện lại dễ giải quyết.
“Rất có khả năng chuyện này là do mấy cao tầng Luyện Khí viên mãn đang chủ trì...”
Nếu có tu sĩ Trúc Cơ âm thầm che giấu, thậm chí ẩn nấp vào trong Đào Hoa Đảo, nhìn trộm Phỉ Thúy Nhai, Phương Tịch nhất định phải có cảm ứng!
Bởi vì hắn đã luyện thành thần thức!
Đồng thời, cảm ứng của hắn ở trong phạm vi của Yêu Ma Thụ càng nhạy bắn hơn!
“Không thể nghi ngờ, phương hướng chủ công là Kính Nguyệt Hồ! Mục tiêu trọng điểm là Nguyễn Đan!”
Nếu là phỉ tu bình thường, chắc chắn sẽ xử lý dễ trước khó sau, đầu tiên tấn công nơi có phòng thủ yếu ớt, Phỉ Thúy Nhai lại cách Kính Nguyệt Hồ khá xa, có thể vớt được một ít.
Nhưng nếu có kế hoạch và mục tiêu, vẫn phải tấn công Kính Nguyệt Hồ!
Dù sao, Phương Tịch chỉ là một người quen biết bình thường, Nguyễn Đan là đồ đệ yêu!
“Trong chuyện này, Chung gia là chủ lực, có vài cao tầng trong Liên minh ba mươi sáu đảo chịu trách nhiệm cản trở, ví dụ như cố ý tạo ra sơ hở khi tuần tra, để cho “ma đầu mặc giáp bạc” làm loạn! Hai bên ngầm giao hẹn với nhau!”
“Lập trường của ta à?”
“Có thể cứu được thì cố gắng cứu, một khi không thể làm sẽ lập tức bứt ra!”
“Vì sao? Vì sao luôn có nhiều người tới quấy rầy ta trồng cây như vậy?”
“Lần này ta nhớ kỹ rồi... kẻ nào làm phiền ta trồng cây, đều phải chết!”
Trên mặt Phương Tịch thoáng hiện ra khí thế tàn ác chỉ trong giây lát, nhưng đã khiến cho ba người xung quanh đều cực kỳ khiếp sợ.
Hắn nhìn đám người Vương Tiểu Hổ, trầm giọng nói:
- Gần đây tình hình không ổn, ta muốn thu về quyền hạn ra vào Tiểu Vân Vũ Trận hằng ngày của mấy người các ngươi. Thường ngày, trận pháp này sẽ luôn được mở ra! Các ngươi luyện thêm vài pháp thuật và bản lĩnh bảo toàn tính mạng. Bằng không chờ tới khi xảy ra hỗn loạn, hối hận cũng không kịp.
- Cảm ơn lão gia nhắc nhở.