Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 268 - Chương 268 - Đấu Pháp 2

Chương 268 - Đấu pháp 2
Chương 268 - Đấu pháp 2

Nửa năm trước, bọn họ đánh vào Hắc Sa Đảo, chính tay hắn đã cắt xuống đầu của gia chủ Mạc gia.

- Được, ngươi dẫn thêm mấy huynh đệ, chém đầu con rùa già kia xuống cho lão tử!

Lão đại Khấu gia lập tức đưa ra quyết định.

Sau đó bọn họ chia binh, linh thuyền nghênh ngang bay vào phạm vi của Đào Hoa Đảo, đi tới bên trên hồ nước trong xanh như ngọc.

Ầm ầm!

Trên linh thuyền, từng trận văn lập lòe, rất nhiều linh quang hội tụ và hóa thành một tia sấm sét cực lớn, đánh xuống Thủy Nguyệt Đại Trận.

Trong đại trận, một mặt trăng sáng rực rỡ lập lòe dây dưa cùng sấm sét và nhanh chóng tiêu hao.

Động tĩnh cực lớn này lập tức khiến cho cả hòn đảo rơi vào trong sự khủng hoảng.

Tiếng kêu giết, tiếng cầu cứu, tiếng khóc trộn lẫn với nhau.

Cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn bắt đầu lan tràn...

...

Ở Phỉ Thúy Nhai, Lư Quá bị tiếng động cực lớn đánh thức. Hắn đi ra khỏi cửa nhìn, chợt cảm thấy tình hình không ổn!

Chỉ thấy Tiểu Vân Vũ Trận lập lòe, từng tầng sương mù dày đặc tản ra, hiện ra cảnh tượng mơ hồ bên ngoài.

Mười mấy tu sĩ Luyện Khí trung kỳ dưới sự chỉ huy của một văn sĩ trung niên Luyện Khí hậu kỳ đang sử dụng pháp khí, phù lục... điên cuồng đánh xuống trận pháp.

- Không tốt, phỉ tu?

Hắn lập tức lấy ra một pháp khí Kim Toa hai đầu, lại nhìn thấy Hải Đại Quý, Vương quả phụ và Vương Tiểu Hổ đều chạy ra, sắc mặt vô cùng lo lắng.

- Bọn chúng thật sự tới à? Trời ơi...

Hải Đại Quý sợ đến mức tay chân như nhũn ra, tay cầm phù lục cũng đang run rẩy.

- Liều mạng với bọn chúng!

Vương quả phụ cầm pháp khí trường đao màu đen trong tay, bảo vệ Vương Tiểu Hổ ở phía sau.

- Quả nhiên tới rồi...

Phương Tịch mặc pháp bào màu xanh, đi ra cổng. Hắn nhìn cảnh tượng này vẫn không hề kinh ngạc, chỉ thấy bình thản như không.

- Lão gia!

Đám người Hải Đại Quý nhìn thấy Phương Tịch không sợ hãi, lại giống như nhìn thấy chỗ dựa.

- Kẻ địch có thế lớn, Tiểu Vân Vũ Trận chỉ là trận pháp cấp một trung phẩm, không chống đỡ được bọn chúng điên cuồng đánh nổ như vậy... Đến lúc đó bọn chúng xông tới, dư âm đấu pháp sẽ phá hủy linh điền.

Phương Tịch vuốt ve linh miêu với vẻ mặt không nỡ.

“Bây giờ đã là lúc nào? Hắn còn quan tâm tới linh miêu chứ?”

Ánh mắt Lư Quá hiện ra sự kinh hoàng. Hắn dựa theo kinh nghiệm đấu pháp nhiều năm, tính vào giây phút đại trận bị phá, hắn sẽ nhảy xuống hồ, may ra có thể tranh thủ được một con đường sống!

Dù sao bên mình mình chỉ có hai tu sĩ Luyện Khí tầng sáu, đối diện lại có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!

- Mấy người các ngươi đi theo ta xuất trận nghênh đón kẻ địch!

Phương Tịch lấy ra kiếm gỗ đào và cầm ở trong tay, nói với mấy người Lư Quá.

Sau đó, hắn không quay đầu lại, đi về phía ngoài trận pháp với vẻ mặt bình tĩnh.

- Chuyện này...

Hải Đại Quý khẽ cắn môi và đi theo.

- Lão gia, ngươi muốn tìm chết thì đừng kéo theo cô nhi quả phụ chúng ta...

Trong miệng Vương quả phụ hùng hùng hổ hổ nói nhưng vẫn đi theo.

- Các ngươi... Ôi!

Lư Quá oán hận giậm chân một cái, trong đầu nhanh chóng tính toán thực lực hai bên. Khi đi tới sát trận pháp, hắn dừng lại.

Phương Tịch đi ra khỏi phạm vi Tiểu Vân Vũ Trận bao phủ, lại nhìn thấy Mạc Thanh Ngọc trong dáng vẻ trung niên:

- Đây không phải là Mạc Thanh Ngọc Mạc đạo hữu sao? Sao ngươi già yếu quá vậy?

- Con rùa già nhà ngươi, hôm nay ta sẽ chém đầu chó của ngươi xuống!

Mạc Thanh Ngọc nhìn thấy Phương Tịch, thù mới hận cũ cùng xông lên đầu.

Năm đó, người này dùng một thanh pháp khí phi kiếm hạ phẩm tới sỉ nhục hắn, hắn vẫn còn nhớ kỹ mối thù này!

Hắn vỗ vào cái quạt ngà voi. Pháp lực Luyện Khí hậu kỳ rót vào trong đó, linh quang màu xanh hình thành từng phong nhận bắn về phía Phương Tịch!

Phương Tịch đối mặt với vòi rồng màu xanh như muốn đoạt mạng, hai tay hắn bấm pháp quyết:

- Mộc Thuẫn Thuật!

Ầm ầm!

Mặt đất nứt ra, một bức tường gỗ cực lớn hiện lên giống như tấm lá chắn lớn, ngăn cản hết phong nhận màu xanh kia.

Tuy mỗi phong nhận đều để lại từng vết sâu trên tấm lá chắn gỗ, nhưng không có cách nào vượt quá được!

- Điều này...

Khoé mắt Mạc Thanh Ngọc giật giật, quát:

- Ngươi đã là Luyện Khí hậu kỳ?

- Mất mấy chục năm, ta miễn cưỡng đột phá ngưỡng cửa hậu kỳ! Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?

Phương Tịch cười ha ha, hai tay hợp lại:

- Địa Thứ Thuật!

Phụt phụt!

Mặt đất tách ra, từng cái gai gỗ màu như sắt đen kèm bụi gai bắn ra.

Những phỉ tu Luyện Khí trung kỳ đối mặt với pháp thuật của Luyện Khí hậu kỳ, quả thật giống như con gà con, bị từng gai gỗ đâm xuyên qua vòng bảo hộ phòng ngự, ngay sau đó đâm xuyên vào chỗ hiểm, máu tươi đầm đìa chảy ra...

Dưới một chiêu, hơn mười phỉ tu Luyện Khí trung kỳ đã hoàn toàn bị tiêu diệt!

- Uy năng này... không thích hợp!

Mạc Thanh Ngọc phát động một miếng ngọc bội màu xanh trong tay, hóa thành màn ánh sáng ngăn cản một gai gỗ. Hắn đột nhiên cảm thấy tối nay mình chủ động qua gây rắc rối cho người này là quyết định sai lầm.

Bình Luận (0)
Comment